Chương Thụ cũng không ngoại lệ, có đôi khi hắn đang cắt cỏ lại thỉnh thoảng ngẩn người, nhìn thấy mọi người đều đội một cái “mũ xanh” làm việc trên đất, trong lòng liền thấy buồn cười, cười xong lại thấy tủi thân, bọn họ đội là đồ giả, kiếp trước hắn đội lại là đồ thật, còn là chuyện xấu hổ mà ai cũng biết.
Mơ mơ màng màng liền đến giữa trưa, có người đến gọi bọn họ ăn cơm, Chương Thụ ôm bụng đói meo đi theo mọi người, hắn quay đầu lại nhìn, trong đất mới làm được một nửa, xem ra còn phải rất lâu mới xong việc, hơn nữa còn phải vận chuyển đất, xây tường, trồng cây, trồng hoa, tính sơ qua cũng phải nửa tháng.
Bữa trưa ăn cơm gạo lứt, đối với bọn họ mà nói, những ngày ăn cơm sẽ ít hơn những ngày ăn bánh bao, bởi vì lúa nước rất khó trồng.
Món ăn kèm bữa trưa là tóp mỡ xào cải thảo và dưa leo trộn, đều được đựng trong chậu, cơm cũng là thùng cơm lớn được mang trực tiếp đến đây, vừa nhìn liền biết là đủ ăn.
Chương Thụ nuốt nước miếng, yết hầu chuyển động nhanh chóng, hắn phát hiện mình rất đói!
Gã sai vặt đặt cơm xuống liền rời đi, sau khi Lai Vượng nói ăn cơm, mọi người đều bưng chén đi lấy cơm. Chương Thụ thấy chén của bọn họ đều đầy ắp, trong lòng nghĩ, sai lầm lúc sáng không thể tái phạm, nhất định phải lấy đầy!
Rất nhanh đã đến lượt hắn, Chu Đại xếp hàng phía sau hắn, nhỏ giọng nói với hắn, “Muốn ăn no thì làm theo lời ta, chén đầu tiên đừng lấy quá đầy.”
Tay Chương Thụ khựng lại, sau đó kiên quyết làm theo lời hắn nói, cùng lắm là bị lừa, nếu bị lừa, lần sau không tin hắn nữa là được.
Chu Đại cũng không lấy quá đầy, hai người gắp một ít thức ăn vào chén, rồi ngồi xổm xuống một bên bắt đầu ăn.
Một chén cơm rất nhanh đã vào bụng, Chương Thụ thậm chí còn cảm thấy bụng của hắn mới chỉ được lấp đầy một góc. Lúc này, Chu Đại cũng đã ăn xong, nháy mắt với hắn một cái, hai người đến bên cạnh thùng cơm, phát hiện bên trong còn rất nhiều cơm, lần này Chu Đại liên tục múc cơm bỏ vào chén hắn, cho đến khi chén đầy ắp.
Chương Thụ nhìn những người khác vẫn còn nửa chén cơm, trong lòng đã hiểu. Lần đầu tiên nếu lấy quá nhiều, đương nhiên sẽ ăn chậm, đợi đến khi ngươi đi lấy lần thứ hai, nói không chừng đã bị người khác ăn hết. Nhưng nếu lần đầu tiên ngươi lấy ít một chút, sẽ ăn nhanh hơn, sau đó lần thứ hai lấy nhiều cơm là có thể ăn từ từ.
Chương Thụ biết ơn cười với Chu Đại, lại gắp thêm thức ăn rồi ngồi xổm xuống một bên ăn. Quả nhiên, sau khi ăn hết chén cơm lớn này, hắn ợ một cái thật to, cho dù là dạ dày hay là trong lòng, đều được lấp tràn đầy.
Ngược lại là hai người lấy đầy chén lúc đầu, lần thứ hai chỉ lấy được nửa chén cơm là hết, mỗi người đều xoa bụng, vẻ mặt chưa thỏa mãn.
Giữa trưa là lúc mặt trời gay gắt nhất, bọn họ có thể nghỉ ngơi khoảng một canh giờ. Mọi người múc nước lên rửa mặt, sau đó nằm xuống giường chung trong phòng, ngủ khò khò.
Chương Thụ bị người ta lay tỉnh, người lay hắn là Chu Đại, “Tỉnh dậy, đi làm thôi.”
“Ồ,” Chương Thụ ngơ ngác đáp lại một tiếng, sau khi rửa mặt mới tỉnh táo lại.