Chương Thụ bị hắn nói như vậy, chỉ yên lặng lẩm bẩm một câu, chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt, sau đó liền cúi đầu xuống im lặng cắt cỏ. Trong khóe mắt, hắn phát hiện Chu Đại làm giống hệt với hắn, trước tiên là gõ vào cỏ cho phát ra âm thanh, sau đó mới đưa tay xuống nắm lấy cỏ bắt đầu cắt, còn tên mới vừa cãi nhau với hắn là Dư Tiểu Lục lại tùy tiền đưa tay xuống cầm lấy, rồi dùng liềm cắt.
Không biết đã qua bao lâu, Chương Thụ đúng thẳng người đấm đấm vào lưng, cảm thấy thật vất vả, tiếng cuốc đất của những người cầm cuốc vang lên bộp bộp, dường như không biết mệt mỏi là gì, hắn lại cúi người xuống tiếp tục cắt cỏ.
Mặt trời đã mọc, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, xua tan đi chút hơi lạnh mà gió sớm mang đến. Nhiệt độ càng lúc càng tăng cao, mồ hôi túa ra thành dòng, chảy từ trán Chương Thụ xuống cằm, sau đó nhỏ vào cỏ, rồi biến mất trong nháy mắt.
Hắn cảm thấy trước mắt hơi mờ, dùng mu bàn tay lau một cái, mới phát hiện là mồ hôi dính trên mí mắt, làm mờ mắt hắn. Hắn cảm thấy vừa mệt, vừa khát, lại vừa đói, lúc này mới hiểu, tại sao sáng nay lúc ăn cơm bọn họ lại liều mạng như vậy.
Lai Vượng ở đằng xa gọi một tiếng, “Chương Thụ, lại đây ngồi nghỉ một lát, uống miếng nước đi.” Sau một buổi sáng làm việc, ấn tượng của hắn đối với Chương Thụ đã tốt hơn rất nhiều, tiểu tử này làm việc rất nhanh nhẹn, cũng không hề lười biếng, hắn rất thích làm việc với những đứa trẻ chăm chỉ như vậy. Người này cũng không giống như những gì nương của hắn nghe được, nhát gan, làm việc cũng thích trốn tránh.
Chương Thụ cầm liềm đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện trong bãi cỏ chỉ còn lại một mình hắn, những người khác đã sớm ngồi dưới gốc cây.
Hắn chậm rãi đi tới, cầm lấy cái thùng trên mặt đất, đổ một bát nước, sau đó uống ừng ực, hắn uống rất nhanh, nước chảy ra từ khóe miệng, chảy xuống cổ.
Đây là nước mới múc lên từ giếng, trong lành ngọt mát, trong thời tiết nóng bức này, uống vào rất sảng khoái. Chương Thụ uống một hơi hết ba bát, cảm thấy bụng cứ kêu ọc ọc mỗi khi di chuyển.
Chu Đại ngồi bên cạnh hắn, cười nói: “Sáng nay tiểu tử ngươi không ăn no sao?”
Chương Thụ có chút ngượng ngùng, “Ăn hai cái bánh bao.”
“Ta đã nói mà, một tiểu tử lớn như vậy chỉ ăn hai cái bánh bao, Chu đại ca của ngươi ăn bốn cái.”
Chương Thụ sờ sờ đầu, “Ăn chậm quá, nên bị người khác ăn hết.”
“Bữa sáng là không còn cách nào cứu vãn, bữa trưa ngươi nghe lời ta, bảo đảm sẽ no bụng.” Chu Đại thần bí nói.
Chương Thụ gật đầu, trong lòng có chút vui vẻ. Chỉ trong một buổi sáng hôm nay, đã có hai người chủ động nói chuyện với hắn, chuyện này nếu là đặt ở trước kia, căn bản là không có khả năng.
Những người đó nếu không phải là coi như không nhìn thấy hắn, thì cũng là cố tình chế giễu hắn, nói những câu như, “Hôm qua ngươi lại bị tức phụ đánh sao?” Sau khi thấy hắn yếu ớt nói không, lại cười vang một trận, như thể hắn là tên hề trên sân khấu, chuyên dùng để mua vui cho người khác.
Nghỉ ngơi một lúc, Lai Vượng lại gọi mọi người dậy làm việc, nhưng lần này, mọi người đều dùng cỏ đã cắt được tết thành một cái mũ đội trên đầu che nắng.