Đây là bánh bao nãi nãi làm cho hắn, bột nhào rất lâu nên rất dai, ăn cũng rất no. Hắn ăn một cái, liền nhét những cái còn lại vào giỏ, đợi lát nữa đói thì ăn, lại lấy ống tre ra, hứng đầy nước ở một con suối nhỏ chảy xuống từ trên vách núi.
Nước suối ngọt ngào, mang theo chút lạnh lẽo, uống một ngụm liền cảm thấy sảng khoái, cả người giống như được tắm mát, mùa hè nóng bức như vậy, thật sự rất thoải mái.
“Haiz, Lai Vượng, sao ngươi lại dẫn theo tiểu tử này?”
“Không còn cách nào khác, nãi nãi hắn đến nhà cầu xin nương của ta, nhất quyết bắt ta dẫn theo hắn.” Vẻ mặt của Lai Vượng có chút buồn bực, vừa nhắc đến chuyện này, hắn liền không vui. “Nhưng nếu lần này hắn còn dám ngại này ngại kia, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
Ăn cơm xong, uống nước xong, mọi người lại lên đường. Lần này bước chân chậm hơn so với lúc mới đi, đợi đến khi vào đến huyện thành, đã là buổi trưa.
Cổng thành vẫn còn náo nhiệt, có rất nhiều thôn dân sáng sớm đến hợp chợ, đang vội vã về nhà, bởi vì ăn cơm ở huyện thành rất tốn kém. Trong thành có chút quạnh quẽ, mọi người đều vội vã về nhà làm cơm, chỉ có mấy quán rượu nhỏ là còn có tiểu nhị đang ra sức rao hàng, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của khách nhân.
Nhưng thời tiết nóng bức như vậy, đi trên đường lát đá xanh cũng cảm thấy nóng chân, làm gì có ai nguyện ý đến đây ăn cơm nóng chứ?
Chương Thụ vừa đi vừa nhìn, nói ra thì có chút xấu hổ, kiếp trước hắn thật sự chưa từng đi dạo phố đàng hoàng. Mua đồ đều là việc của nữ nhân, hắn lại không có làm công ngắn hạn, số lần đến huyện thành có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên hắn thấy nơi nào cũng mới lạ.
May mà hiện tại hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, tò mò cũng là chuyện bình thường, nếu là một lão già cứ nhìn đông nhìn tây, người khác sẽ chỉ cho rằng hắn chưa thấy việc đời.
Lai Vượng dẫn mọi người đi thẳng một đường, không hề dừng lại, đi qua rất nhiều đường phố, ngõ hẻm, đi thật lâu, mới đến bên bờ một con sông, con sông này rộng khoảng hai ba trượng, tên là sông Thanh Lương. Nước sông trong vắt, ngày đêm không ngừng chảy về hạ du.
Nếu là đua thuyền rồng vào ngày Tết Đoan Ngọ thì thường được tổ chức ở con sông bên ngoài thành, thả đèn hoa vào ngày Thất Tịch thì lại được tổ chức ở con sông này.
Trên sông có một cây cầu, được xây bằng đá xanh, nghe nói đã có từ hơn 200 năm trước, những người đi trên cầu đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác, nhưng nó vẫn sừng sững đứng đó, chứng kiến bao nhiêu năm mưa gió của huyện thành.
Bờ sông có trồng một ít cây cối, các thôn dân ngồi tụm năm, tụm ba dưới gốc cây ngủ gật, đây là vị trí thuộc về thôn của bọn họ, những người làm công ngắn hạn ở thôn khác thường không ở chỗ này.