Kiếp trước, con dâu của hắn cũng nói như vậy, sau khi bị bệnh nặng, con dâu của hắn giống như biến thành người khác, không chỉ không tuân theo gia pháp tổ tiên, thậm chí ngay cả thần quỷ cũng không kính sợ, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến thanh danh.
Lúc nàng nói, biểu hiện của những người đó, giống như mấy nữ nhân trước mắt, sợ đến mặt mày tái mét, thân thể run rẩy như sắp rụng rời, như thể Chương Thụ hắn là ma quỷ vậy. Nhưng rõ ràng là bọn họ mới đúng!
Lôi chuyện riêng của người khác ra bàn tán khắp nơi, xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác. Bọn họ căn bản không biết gì cả, chỉ dựa vào vài lời nói phiến diện liền vội vàng kết luận, hủy hoại danh dự của người khác, không hề biết lời nói đáng sợ biết mức nào!
Mấy phụ nhân kia hét lên bỏ chạy, Chương Thụ cũng mặt lạnh bỏ đi. Sau này có thù tất báo mới là tính cách của hắn! Kiếp trước đã sống nhu nhược đủ rồi, kiếp này còn sống như vậy nữa, sẽ thật uổng phí cơ hội mà ông trời ban tặng cho hắn.
Đến đầu thôn, Lai Vượng đại ca cùng mấy người đi làm công ngắn hạn đã đến, bọn họ đang ngồi trên cây cầu đá đầu thôn, nhàn nhã hút thuốc lá, nói những câu chuyện cười mà chỉ nam nhân mới hiểu.
Lai Vượng liếc nhìn Chương Thụ một cái, liền cau mày, đầu và tay của hắn đều được băng bó, bị thương sao có thể làm việc được? Làm gì có chủ nhà nào lại muốn thuê người làm bị thương, không chỉ làm việc không tốt, người ta còn sợ bọn họ sẽ tống tiền.
Chương Thụ đang suy nghĩ, không phát hiện ra ánh mắt của đối phương, mãi đến khi mọi người đều nhìn hắn, hắn mới phản ứng lại.
Hắn tháo miếng vải đang quấn trên đầu và tay xuống, bỏ vào trong sọt, cười nói với bọn họ, “Chỉ là vết thương nhỏ, hiện giờ đã khỏi rồi, là nãi nãi không yên tâm, cứ bắt ta phải băng bó.”
Kỳ thật trong lòng hắn cũng đang nghi hoặc, từ lần trước hắn bị đánh đã phát hiện ra, kiếp này vết thương của hắn dường như hồi phục rất nhanh. Những vết sưng đỏ bầm tím không còn thấy rõ, hôm qua bị Vương Trường Phát đập vỡ đầu và bị đá cứa rách tay, ngủ một giấc dậy, sáng nay đã gần như khỏi hẳn.
Hắn sờ thử, đã kết vảy, hơn nữa còn là loại vảy sắp rớt. Trong lòng hắn rất vui mừng, cảm thấy đây là ông trời thương xót hắn kiếp trước sống quá cực khổ, nên kiếp này bồi thường cho hắn.
Hắn biết chuyện này không thể nói cho người khác, nếu không lỡ như bị bọn họ coi hắn là tiên đan diệu dược gì đó hiến lên trên thì xong đời.
Lai Vượng nhìn thấy vậy, trong lòng mới thoải mái hơn một chút, vốn dĩ bảo hắn dẫn theo tên vô dụng này đã khiến hắn phiền lòng rồi, nếu lại là một tên bệnh tật ốm yếu, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Lai Vượng điểm danh số người, sau đó bảo mọi người lên đường.
Nơi bọn họ ở tương đối hẻo lánh, nếu muốn đến huyện thành, phải đi bộ hơn 40 dặm đường, còn toàn là đường núi quanh co khúc khuỷu. Nhưng cho dù là đường núi, xe ngựa cũng có thể đi qua, ở mỗi chỗ ngoặt đều sẽ rộng rãi hơn một chút.
Cả đời Chương Thụ cũng chưa từng có một con ngựa, con dâu của hắn thì lại mua mấy con về, nuôi trong sân nhà mình, trông rất oai phong.
Cũng không thể trách Chương Thụ suốt ngày nhớ đến con dâu của mình, chủ yếu là từ khi bọn họ phân gia, toàn bộ người trong thôn cơ bản đều nhìn thấy bọn họ từ nghèo khó trở nên giàu có, dần dần trở thành người có tiếng tăm trong huyện, ai ai cũng ngưỡng mộ, bình thường còn cố ý bắt chước hành động của nàng!
Chương Thụ cõng sọt im lặng đi đường, hắn cũng muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng mấy người nam nhân này không thích hắn, một đám người ở phía trước nói chuyện vui vẻ, chỉ có mình hắn bị bỏ lại phía sau.
Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước ngoại trừ Tiểu Mộc Cẩn ra, hắn căn bản không có bạn bè cùng trang lứa, đáng tiếc Tiểu Mộc Cẩn là ca nhi, những thứ đệ ấy thích cũng có chút khác biệt so với nam nhân, chỉ là sau này, Tiểu Mộc Cẩn cũng không còn nữa…
“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi!” Cứ mười dặm, người ta sẽ xây một cái đình ở ven đường, hiện tại bọn họ đã đi đến cái đình thứ hai rồi.
Mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, nhưng con đường núi này một bên là núi, một bên là nước, đứng ở đây rất mát mẻ, vì vậy cho dù đã đi liên tục 20 dặm đường, cũng không thấy nóng lắm.
Các hán tử tìm chỗ ngồi xuống, Chương Thụ nhìn một hồi, liền tìm một tảng đá bên ngoài đình ngồi xuống, lặng lẽ lấy lương khô trong giỏ ra, bắt đầu ăn.
-------------------------------