Sống Lại Không Làm Cực Phẩm

Chương 15: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

“Ui…” Chương Thụ rụt người lại, muốn tránh bàn tay đang bôi thuốc cho hắn của Lý Mộc Cẩn, thuốc bôi lên vết thương, đau quá!

“Đại Thụ ca!” Lý Mộc Cẩn xụ mặt gọi một tiếng, giọng nói rất nghiêm khắc. Nhưng động tác của hắn lại rất nhẹ nhàng, cẩn thận xử lý vết thương cho Chương Thụ. Chương Thụ bị thương nghiêm trọng nhất là chỗ bị đá đập vào đầu, tiếp theo là bàn tay bị giẫm trên mặt đất, bên trong dính đầy cát đất, chỉ riêng việc lấy ra cũng mất rất nhiều công sức.

Chương Thụ nhìn Lý Mộc Cẩn, trong mắt đều là dịu dàng, hắn không biết tại sao mình lại được Tiểu Mộc Cẩn đối xử dịu dàng như vậy, nhưng hắn nghĩ, cho dù là con chuột trong cống rãnh, cũng sẽ có bạn đồng hành đúng không? Tuy Tiểu Mộc Cẩn không phải là chuột, mà là người tốt nhất trên đời.

Đầu và tay hắn đều được băng bó cẩn thận, thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng trên thực tế, hắn lại cảm thấy không sao cả. So với việc bị sỉ nhục không có tôn nghiêm, còn không bằng bị thương mà vẫn giữ được tôn nghiêm, đương nhiên, nếu không bị thương thì càng tốt, ui…

Không lâu sau, từ ngôi nhà ở phía xa truyền đến tiếng gọi, hẳn là a ma của Lý Mộc Cẩn gọi hắn về. Lý Mộc Cẩn đáp lại một tiếng, sau đó lại dặn dò Chương Thụ vài việc, ví dụ như vết thương không được dính nước, sau này gặp những người đó thì trốn một chút, nói xong liền vội vàng rời đi.

Chương Thụ nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sau đó thở dài, cũng đứng dậy về nhà.

Còn chưa đi đến cửa nhà, hắn đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong sân, hẳn là nhà nhị thúc đã trở về.

Mỗi năm đến mùa gặt lúa mạch, nhị thúc của hắn đều dẫn cả nhà đến nhà nhạc mẫu giúp đỡ thu hoạch, ở lại ba năm ngày, sau đó mới trở về.

Ruộng nhà mình thì đều dựa vào ông bà của Chương Thụ. Bởi vì nhị thúc của hắn cho rằng, ruộng nhà mình thật ra phần lớn đều cho người khác thuê, mấy mẫu ruộng còn lại căn bản không cần nhiều người ở nhà thu hoạch như vậy, vì vậy ông ta một lần cũng chưa từng ở lại thu hoạch.

Chương Thụ đẩy cửa ra, tâm trạng rất phức tạp. Hắn im lặng đi vào, vốn định lặng lẽ về phòng, ai ngờ nhị thẩm của hắn lại phát hiện ra hắn, liền lớn tiếng kêu, “Ôi chao, A Thụ, cháu làm sao vậy? Đầu bị ai đánh vỡ vậy?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Chương Thụ, cả người hắn cứng đờ, đứng im tại chỗ.

Nhị thúc bước nhanh đến, “Đã bảo con không có việc gì thì đừng đi trêu chọc người khác, bây giờ thì hay rồi, lại bị đánh thành ra thế này. Tiền thuốc men cũng không biết đã tốn bao nhiêu.”

Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng, nhị thúc là quan tâm hắn, giọng điệu bất lực này cũng là vì muốn tốt cho hắn. Từ nhỏ nhị thúc đã dạy hắn, đừng gây chuyện thị phi, đừng trêu chọc người khác, như vậy người khác sẽ không chủ động đến bắt nạt ngươi, nếu người khác bắt nạt ngươi, vậy nhất định là lỗi của ngươi.

Nhưng hắn lại quên mất, khi nhị thúc dạy dỗ con của mình lại nói như thế này, “Con đường đường là một nam tử hán, người khác đánh con, con không biết đánh lại sao? Ngay cả chút tâm huyết này cũng không có, còn làm nam nhân gì nữa.”

“Đúng vậy, lát nữa lại làm ông bà lo lắng cho ngươi, đã bảo ngươi không có việc gì thì đừng ra ngoài!” Chương Hòe nhỏ hơn hắn hai tuổi, năm nay mới 16 tuổi, nhưng khi ở trước mặt hắn, vẫn luôn là giọng điệu dạy dỗ.

“Nói đi, lại là ai? Đợi lát nữa ta sẽ đi đòi lại công đạo cho ngươi.” Chương Hòe ra vẻ trượng nghĩa, vẻ mặt có chút đắc ý nhìn Chương Thụ với, hẳn là đang chuẩn bị nhận ánh mắt cảm kích của hắn.

Nếu là Chương Thụ trước kia, sao có thể không cảm kích hắn chứ? Hắn sẽ cười ngốc nghếch, nói, “Cảm ơn nhị đệ.” Sau đó sẽ mang ơn đội nghĩa mà lấy tiền riêng của mình ra, làm hắn đi ra ngoài mời mấy người bạn đã giúp đỡ mình ăn uống.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)