Hai tên kia mặt mũi bầm dập ngã xuống đất kêu la thảm thiết, toàn thân đều đau không chịu nổi. Chương Thụ nhặt túi tiền của Lý Mộc Cẩn lên, phủi bụi bám trên túi, sau đó nhét vào trong ngực. Hắn lại nhặt khúc gỗ mà tên ria mép dùng để đánh lén hắn lên, gõ lên tường nói: “Vừa nãy, hai người nói muốn một nửa đúng không? Trong này của ta có khoảng bốn, năm trăm văn tiền, vậy cứ tính cho hai người là 250 văn tiền đi, hai người chia đều? Hay là thế nào?”
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là sợ hãi, ai cũng có thể nghe ra được đây không phải là cho tiền, mà là đánh người! Thường ngày đi lừa người khác, hôm nay lại bị người khác lừa, lần này bọn họ thua rồi.
Hai tên lăn lộn quỳ xuống đất nói: “Là huynh đệ chúng ta có mắt như mù, vị tiểu ca này, ngươi tha cho chúng ta đi! Chúng ta không dám nữa! Không dám nữa!”
Nhìn bộ dạng của bọn họ, cơn giận trong lòng Chương Thụ vẫn chưa tiêu tan, nếu không phải hắn đã học võ, sức lực lại lớn, có lẽ hôm nay người quỳ xuống đất xin tha chính là hắn! Số tiền này vất vả mấy ngày mới kiếm được, nếu bị bọn họ cướp hết, hắn làm sao có mặt mũi đi gặp tiểu Mộc Cẩn đây?
Thấy sắc mặt Chương Thụ không hề dịu đi chút nào, trong lòng hai người càng thêm hoảng sợ, một, hai trăm gậy đánh xuống, mặc dù không chết cũng mất nửa cái mạng, đến lúc đó, người nhà quê này trốn vào trong núi, oan khuất của huynh đệ bọn họ biết tìm ai để giải bày đây?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây