Sống Lại Không Làm Cực Phẩm

Chương 13: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

“Không nói lời nào sao? Hôm trước nãi nãi ngươi nói với người khác chuyện ngươi đánh ta, không phải diễn tả rất sinh động sao? Là ngươi nói cho bà ấy biết phải không?” Trong đôi mắt tam giác của Vương Trường Phát lóe lên tia sáng hung ác, hẳn là nói ra chuyện này vẫn khiến hắn rất tức giận.

Chương Thụ vẫn không nói gì.

Thịt trên mặt Chu Đại Bảo run run, hắn nói: “A Phát, đừng nói nhảm với hắn nữa, đánh luôn cho xong chuyện.” Vóc dáng của hắn càng lùn hơn, nhưng lại cố tình túm lấy cổ áo của Chương Thụ, thoạt nhìn giống như con heo treo trên cây vậy.

“Nghe cho rõ đây, nếu tiểu tử ngươi dám mách lẻo với bà ngươi, làm bà ngươi đến nhà bọn ta, lão tử thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần.”

Chu Đại Bảo dẫn đầu đánh ra một quyền vào người Chương Thụ, sau đó Vương Trường Phát cũng bắt đầu ra tay, nắm tay như mưa rơi xuống người hắn.

Chương Thụ phát hiện mình vẫn là sợ hãi, một người hắn còn miễn cưỡng chống đỡ được, hai người sao hắn có thể đánh lại? Cứ chịu đòn lần này, lần sau sẽ trả lại.

Hắn nằm yên trên mặt đất, mặc cho bọn họ đánh.

“Ê, ngươi xem trên tay hắn là cái gì kìa?” Chu Đại Bảo tinh mắt, nhìn thấy thứ màu trắng lộ ra từ kẽ tay hắn.

“A, là một quả trứng. Tên nhu nhược này vậy mà lại được ăn ngon như vậy, cho nó ăn thì có ích gì?” Vương Trường Phát nói xong, liền cúi người xuống móc quả trứng gà trong tay hắn.

Chương Thụ sửng sốt, nắm chặt hơn, đây là thứ hắn muốn tặng cho Tiểu Mộc Cẩn, không thể cho bọn họ!

Vương Trường Phát không lấy ra được, liền gọi Chu Đại Bảo đến giữ hắn lại, dùng sức bẻ tay hắn ra.

Chương Thụ dồn hết sức lực năm chặt không buông tay, Vương Trường Phát nổi giận, giơ chân giẫm lên tay hắn, “Lão tử kêu ngươi buông ra, có nghe không! Ta không ăn được, ngươi cũng đừng hòng ăn!”

Tay Chương Thụ nắm chặt quả trứng gà bị bàn chân giẫm trên mặt đất, những viên đá sắc nhọn cứa vào tay hắn, có chút đau, nhưng hắn đã quen rồi. Điều khiến Chương Thụ đau lòng nhất là, quả trứng gà của hắn đã bị bóp nát.

Lòng trắng lòng đỏ cùng nhau trào ra, trộn lẫn với bùn đất trong tay hắn, nhìn có chút kinh tởm. Mắt Chương Thụ đỏ ngầu, sự bất bình trong lòng lập tức bùng nổ.

Tại sao! Tại sao ai cũng bắt nạt hắn! Hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì? Hắn chưa từng hại ai, cũng không đắc tội với ai, nhưng cố tình ai cũng muốn bắt nạt hắn!

Chẳng lẽ ông trời thật sự không có mắt? Người tốt thì chết sớm, kẻ xấu thì sống lâu trăm tuổi!

Hắn hét lớn một tiếng, rút tay ra, đứng dậy, ném mạnh quả trứng bị bóp nát xuống đất, sau đó đá một cái về phía Vương Trường Phát.

Vương Trường Phát bị đá ngã xuống đất, còn chưa kịp nổi giận, nắm tay to như cái bát đã giáng xuống đầu hắn, Chương Thụ một tay túm lấy cổ áo hắn, một tay vung lên đấm vào mặt hắn.

Vương Trường Phát nhặt một hòn đá ném vào đầu hắn, nhưng Chương Thụ lại giống như không biết đau, tay vẫn túm chặt lấy hắn không buông.

Chu Đại Bảo bị hắn vùng ra có chút kinh ngạc, khi hắn hoàn hồn lại mới phát hiện Vương Trường Phát đang bị người ta đè xuống đất đánh. Hắn vội vàng chạy tới muốn đẩy Chương Thụ ra, nhưng lại phát hiện thân thể Chương Thụ không hề nhúc nhích, tay giống như máy móc mà vung nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu, giống như một người mất hết lý trí.

Chu Đại Bảo ở phía sau siết cổ hắn kéo về phía sau, nắm đấm giáng xuống người Chương Thụ, nhưng vẫn không thể kéo Chương Thụ ra. Không biết hắn đã đánh trúng chỗ nào của Chương Thụ, hắn đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)