“Ở nhà, a ma vẫn luôn dạy ta về việc có qua có lại, ta cũng không học được nhiều lắm, chỉ nhớ được một câu, lễ thượng vãng lai. Có nghĩa là người khác tặng gì cho mình, mình cũng nên tặng lại đồ vật tương tự, lễ vật không được quá nhẹ hoặc quá nặng, quá nhẹ thì không lễ phép, quá nặng thì người khác sẽ khó xử. Tướng công, có phải ta tặng lễ quá nặng rồi không?”
Lý Mộc Cẩn thấy sắc mặt bọn họ không tốt lắm, liền tỏ ra vô tội nhìn về phía Chương Thụ. Chương Thụ suýt chút nữa thì bật cười, để xem nhị thẩm và cô cô của hắn còn có thể nói gì nữa.
“Không sao đâu phu lang, chúng ta là tiểu bối, lễ vật nặng hơn một chút cũng không sao.” Chương Thụ an ủi Lý Mộc Cẩn, sau đó liền thấy mặt nhị thẩm và cô cô của hắn đỏ bừng.
Không lâu sau, hai nhà liền nói phải về nhà. Lúc gần đi, Chương Vân còn dùng bát sành múc một bát thịt kho tàu còn dư từ hôm qua mang về.
Sau khi bọn họ rời đi, Chương nãi nãi nhỏ giọng nói với Chương gia gia: “Trước kia ta nhìn thấy Cẩn Nhi chính là một người mềm yếu, không ngờ cũng có lúc lợi hại như vậy, chúng ta có thể yên tâm rồi, nó là người biết bảo vệ gia đình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây