Chương Thụ đã xác định, năm nay hắn 18 tuổi, còn ba tháng nữa là đến sinh thần.
Vậy thì Tiểu Mộc Cẩn hẳn là khoảng 17 tuổi, sinh thần của đệ ấy là vào mùa xuân, đã qua rồi.
Xem ra còn khoảng hai ba tháng nữa là nhà đệ ấy gặp chuyện. Thời gian đã qua quá lâu, hắn chỉ nhớ là vào mùa hè thu năm nay, căn bản không thể xác định thời gian cụ thể.
Lúa mạch đã thu hoạch xong, hai ngày nay trên ruộng cũng không có việc gì làm. Chương Thụ suy nghĩ một chút, quyết định đến huyện xem thử, xem có nơi nào tuyển người làm công ngắn hạn không, hiện tại hắn cũng phải bắt đầu tiết kiệm tiền, không thể bởi vì ông bà có tiền mà dựa vào họ.
Hắn đem chuyện này nói ra, ông bà cũng không phản đối, bọn họ cũng phát hiện, gần đây Chương Thụ giống như đã thật sự hiểu chuyện hơn một chút. Nhưng bọn họ có một yêu cầu, đó là hắn không thể tự mình đi, phải đợi đến khi nhà Lai Vượng đại ca bên cạnh thu hoạch lúa mạch xong, rồi cùng đi với hắn, hắn có kinh nghiệm.
Đừng tưởng rằng làm công ngắn hạn thì không cần cái này, bình thường những người cần tuyển người làm công việc một hai ngày đều thích kiếm người quen, người lạ cho dù có đi, giá cả cũng không cao bằng người quen.
Chương Thụ gật đầu, Lai Vượng đại ca đã cưới tức phụ, hơn hắn năm sáu tuổi, những người ở độ tuổi này cũng không bắt nạt hắn, cho nên hắn cũng không bài xích việc đi cùng đối phương.
Nghĩ đến việc từ sau khi nắm tay ở trên sườn núi nhỏ hôm đó, hắn vẫn chưa gặp lại Mộc Cẩn, trong lòng rất nhớ đệ ấy, vì vậy hắn nhét một quả trứng gà mà nãi nãi luộc cho vào túi, lặng lẽ đến nhà Mộc Cẩn.
Nhà của hắn ở trung tâm thôn, nhà của Mộc Cẩn lại ở cuối thôn, gần núi, cách nhà hắn cũng không xa, nhưng cũng không gần lắm, người trẻ tuổi đi bộ khoảng nữa khắc là đến.
Hắn vui vẻ đi đến nhà Mộc Cẩn, ai ngờ khi đi ngang qua nhà của một người, hắn lại bị hai người chặn lại ở phía sau nhà. Phía sau nhà này là một rừng tre lớn, lại ở nơi hẻo lánh nhất trong thôn, Chương Thụ nhìn trước ngó sau, thấy căn bản không có đường nào để chạy trốn, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Hai người chặn hắn lại chính là Vương Trường Phát và Chu Đại Bảo, bọn họ là bạn thân, cũng là bộ đôi chuyên làm việc ác trong thôn.
Vương Trường Phát chủ yếu là không nhịn được cơn tức kia, hôm đó trên sườn núi, hắn không kịp đề phòng bị tên nhu nhược này đẩy một cái, còn chưa kịp đánh hắn thì hắn đã chạy mất, hắn nghĩ dù sao cũng không có ai nhìn thấy nên thôi.
Ai ngờ hắn lại dám trở về nói cho người nhà biết, mấy hôm nay nãi nãi của Chương Thụ khi nói chuyện phiếm với người khác, đã vô tình để lộ chuyện này ra, trong lời nói rất tự hào về đứa cháu trai dám dũng cảm phản kháng của mình.
Vương Trường Phát mất hết mặt mũi, cả thôn đều biết hắn bị Chương Thụ đánh, cơn tức này nếu nuốt xuống, sau này hắn cũng đừng làm lão đại của thôn Thủy Đầu nữa.
“Tiểu tử ngươi cũng thật lợi hại?” Vương Trường Phát chậm rãi đi tới, vỗ vỗ lên mặt hắn, ý tứ nhục mạ vô cùng rõ ràng.
Nhưng hắn không cao bằng Chương Thụ, động tác này trông có chút buồn cười. Chương Thụ đứng im tại chỗ mặc cho hắn đánh, như thể hắn thật sự là một cái cây.