Lâm Nam Âm nhìn thấy cảnh ấy cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Dù là ở đâu, sự hồn nhiên của hài đồng luôn có thể xoa dịu những tâm hồn mỏi mệt.
Nàng biết hàng xóm đang chuẩn bị vào nhà chia đồ, liền chào hỏi vài câu rồi quay về phòng, bắt đầu chuẩn bị kéo, băng vải tự chế và thuốc bột để trị thương.
Trước khi mặt trời hoàn toàn lặn, người bị thương đầu tiên đã tìm đến.
Người này bị một vết rạch ở cánh tay, tuy không sâu nhưng vẫn cần xử lý. Lâm Nam Âm như thường lệ, sát trùng, bôi thuốc, băng bó cẩn thận, đổi lại được một gói đào rừng làm thù lao.
Tổng cộng có sáu quả, nhỏ cỡ nắm tay, hai ba quả gộp lại mới đầy một bàn tay. Giờ đang đầu hạ, đào chưa chín hẳn, lớp vỏ xanh xen chút đỏ khiến nàng chỉ nhìn thôi cũng thấy răng ê buốt.
Tiếc là thứ này chỉ có thể làm món ăn vặt, không no bụng.
Coi như bổ sung chút dưỡng chất vậy.
Thu dọn đồ đạc xong, thấy chưa có ai đến, nàng tiện tay rửa quả đào chín nhất rồi ngồi trước cửa cắn một miếng.
Chua đến mức khiến ngũ quan nàng nhăn tít lại, mí mắt giật giật không thôi.
Khi nàng vừa hoàn hồn khỏi vị chua, hai tiểu oa nhi nhà họ Tiết không biết từ lúc nào đã ló đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt dán chặt vào quả đào trong tay.
Dù Tiết Dũng giỏi giang, nhưng nhà họ cũng chẳng phải lúc nào cũng đủ ăn. Hai đứa nhỏ gầy gò, tóc khô xác vì thiếu dinh dưỡng.
Lâm Nam Âm vốn có thiện cảm với hai tiểu tử này. Thấy chúng thèm thuồng, nàng liền vẫy tay gọi lại gần.
Khi hai đứa rụt rè tiến đến, nàng dùng dao nhỏ cắt nửa quả đào đưa cho chúng.
“Cầm lấy ăn đi.”
“Đa tạ cô cô.”
Hai đứa đã quen với nàng nên không quá ngại ngùng. Tiết đại lang cắn một miếng trước, lập tức trợn mắt vì chua, khiến Lâm Nam Âm bật cười.
Sau đó, nhóc vội đưa phần còn lại cho tiểu muội, ánh mắt đầy mong chờ. Khi thấy muội muội cũng rùng mình vì chua, nhóc liền cười khoái chí như vừa bày được trò tinh quái.
Tiểu muội còn chưa hiểu chuyện gì, mắt cay xè không mở nổi, nhưng thấy ca ca cười thì cũng cười theo, vui vẻ vô cùng.
Hai huynh muội khiến Lâm Nam Âm vui vẻ, nhưng nàng không cho bọn họ thêm đào nữa. Thật lòng mà nói, nàng cũng chẳng dư dả gì để tỏ ra hào phóng.
Ăn xong nửa quả, người bị thương thứ hai đến. Nàng vội nhét phần còn lại vào miệng, bảo Tiết đại lang đưa muội muội về nhà, còn mình thì bắt tay vào trị thương.
Nửa canh giờ sau, người thứ hai rời đi, để lại một mẩu bánh cám.
Sau đó, người đến trị thương nối tiếp không dứt. Mãi đến khi trời tối hẳn, nàng mới xử lý xong hết.
Tổng kết hôm nay, nàng nhận được tám cân củi khô, mười sáu quả đào, một nắm rau rừng và một cây đại hoàng dại.
Tuy không phải thu hoạch lớn, nhưng cũng tạm ổn.
Nàng gom đào lại, cất kỹ, rồi ra ngoài dọn các chậu rau trên giá đem vào nhà. Đúng lúc ấy, thê tử của Tiết Dũng đến.
Tiết thị không đến tay không, nàng ấy bưng theo một chiếc bát gỗ, bên trên còn đậy nắp.
“Lâm cô nương, cảm tạ quả đào của cô, cũng cảm ơn cô hôm nay đã trông nom hai đứa tiểu quỷ nhà ta. Đây là chút đồ ăn mà Dũng ca may mắn kiếm được, mong cô đừng chê.”
Tiết thị là người dịu dàng, ít nhất trong viện này chưa từng to tiếng với ai. Lâm Nam Âm luôn có ấn tượng tốt với nàng ấy.
“Là hai đứa nhỏ ngoan, cả ngày ở nhà không nghịch phá gì, ta cũng chẳng phải trông nom gì nhiều.” Lâm Nam Âm đáp lời.
Cuối cùng, nàng nhận lấy bát đồ ăn, rồi cũng không khách sáo, nhét lại hai quả đào vào tay áo Tiết thị, bảo mang về cho bọn trẻ.
Có lẽ vì sự qua lại chân thành ấy, Tiết thị càng thêm thiện cảm, trước khi rời đi còn chân thành khuyên nhủ: “Lâm cô nương, nếu không muốn rời Đạo Cung cũng có thể ra gần cổng chờ người trở về. Các đại phu đều đứng ở đó, mỗi lần đều kiếm được không ít. Cô ở nhà chỉ tiếp được người bị thương nhẹ, họ cũng chẳng có gì để trả.”
Lời này Lâm Nam Âm sao lại không hiểu. Nhưng nàng biết rõ năng lực của mình, đối tượng nàng nhắm đến vốn là những người bị thương nhẹ. Còn thương thế nghiêm trọng, nàng không dám chậm trễ.
Dù vậy, những lời này không thể nói ra, nàng chỉ mỉm cười cảm tạ, nói sẽ suy nghĩ kỹ.
Tiễn Tiết thị xong, nàng mở nắp bát ra xem, ôi chao, là một miếng thịt!
Trong hoàn cảnh hiện tại, thịt cá là vật quý hiếm vô cùng. Từ khi Lâm Nam Âm đặt chân đến thế giới này, chưa từng một lần được nếm qua vị thịt, đến nỗi nàng đã quên mất mùi vị ấy ra sao, chỉ biết rằng nó thơm lừng, ngon miệng, nghĩ đến thôi đã khiến lòng thèm thuồng không dứt.
Một món ăn quý giá như vậy, phu thê Tiết Dũng lại chịu chia phần cho nàng. Dù là bởi nàng đối đãi tử tế với hai đứa trẻ, hay vì thân phận “đại phu” khiến họ muốn kết giao, thì ân tình ấy cũng thật lớn lao, khiến người ta cảm kích.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin