Sơn Hà Tế

Chương 3: Nên đi là các ngươi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu đạo đồng lặng lẽ ngồi sang một bên, bóc vỏ khoai lang rồi ăn một miếng, lại đưa cho Thịnh Nguyên Dao một củ, thầm thì:

- Tỷ tỷ, ăn không?

Thịnh Nguyên Dao lặng lẽ nhận lấy khoai lang nướng, thật thơm.

Lục Hành Chu nhàn nhạt cười:

- Đây là ý của Liễu Bang chủ hay chỉ là ý của Liễu tiểu thư?

Liễu Kình Thương khoát tay:

- Ta biết, hệ thống luyện đan của Đan Hà bang ta là do ngươi một tay xây dựng, các Đan sư phía dưới cũng do ngươi đào tạo, ngươi không nỡ là điều dễ hiểu. Nhưng thiên hạ thay đổi, người tài giỏi đương nhiên được trọng dụng, đây cũng là vì sự phát triển của Đan Hà bang ta. Ngươi có thể làm Phó tá cho Bạch tiên sinh, đây cũng là cơ hội học tập quan sát gần gũi với Đan sư cao phẩm, hãy nắm bắt thật tốt.

Lục Hành Chu bật cười:

- Vậy thì ta phải cảm ơn Liễu Bang chủ?

Liễu Kình Thương vẻ mặt hiền hoà:

- Hành Chu, đây cũng là kỳ vọng của ta. Ta biết ngươi rất có hảo cảm với Yên Nhi, công việc Phó tá sẽ không bận rộn như trước, ngươi cũng có thể dành thời gian…

Liễu Yên Nhi giậm chân:

- Phụ thân!

- Chờ đã.

Lục Hành Chu vẻ mặt quái dị:

- Ai nói ta có ý với Liễu tiểu thư? Quý bang không có gương thì cũng có nước tiểu chứ?

Sắc mặt phụ tử Liễu gia đều cứng đờ.

Lục Hành Chu đến Hạ Châu liền đến thẳng Đan Hà bang, được Liễu Yên Nhi thu nhận, lại từ không có gì giúp Đan Hà bang xây dựng hệ thống luyện đan, bồi dưỡng Đan sư, hết lòng tận tụy.

Hắn thường ngày nhìn Liễu Yên Nhi cũng lộ vẻ thâm tình, hầu như ai trong bang cũng cho rằng hắn làm vậy vì Liễu Yên Nhi. Nếu không phải vì Liễu Yên Nhi, chẳng lẽ là vì làm trâu làm ngựa?

Lục Hành Chu nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, chậm rãi nói:

- Thật ra chỉ là các ngươi cho quá nhiều mà thôi...

Đan Hà bang trả cho Lục Hành Chu lương bổng quả thật rất cao, dù sao lúc trước không có Đan sư, cầu người tài như khát nước, được Lục Hành Chu thì mừng như bắt được vàng. Hơn nữa, Thịnh Nguyên Dao còn tận mắt chứng kiến hắn tham ô, tiền bạc thu được ngoài luồng còn vượt xa tưởng tượng của người khác, hắn đại khái thật sự vì tiền mà ở lại…

Đáng tiếc, sự cầu tài như khát nước lúc trước, đến nay chỉ còn là qua cầu rút ván.

Liễu Yên Nhi thở dài:

- Hành Chu, ta biết ngươi không thể nào thừa nhận, nhưng ngươi thường ngày nhìn ta thâm tình như vậy, chẳng lẽ đều là giả?

Tiểu đạo đồng thì thầm:

- Mắt đào hoa của hắn, nhìn chó cũng thâm tình...

Liễu Yên Nhi tự đa tình, nghẹn lời trong cổ họng, Thịnh Nguyên Dao gặm một miếng khoai lang.

- Phó tá gì đó thì thôi.

Lục Hành Chu thản nhiên nói:

- Ta không có thói quen làm thuộc hạ cho kẻ khác sai khiến, nếu Đan Hà bang đã có Đan sư ưu tú hơn, ta sẽ tìm nơi khác.

Liễu Yên Nhi hừ lạnh:

- Chỉ có tên què ngươi...

- Yên Nhi!

Liễu Kình Thương nhanh chóng ngắt lời. Thiên kim tiểu thư được cưng chiều có thể nói lung tung, nhưng hắn biết, dù Lục Hành Chu trình độ kém hơn Bạch Trì, ở Hạ Châu cũng là người xuất chúng, để hắn đi nơi khác không phải là chuyện tốt. Nếu hắn ở lại làm Phó tá, Đan Hà bang mới là người được lợi.

Chỉ là đoán sai rồi, hắn tưởng Lục Hành Chu sẽ vì Liễu Yên Nhi mà ở lại, không ngờ căn bản không phải như vậy… Vậy hắn thường ngày nghiêm túc như vậy là vì gì…

Liễu Kình Thương thở dài:

- Hành Chu, hãy suy nghĩ thêm chút nữa? Thật ra, ở chung lâu như vậy, mọi người đã coi ngươi như người một nhà rồi… Lương bổng tăng thêm một thành thế nào?

Lục Hành Chu xua tay cười nói:

- Không cần miễn cưỡng như vậy. Duyên phận của chúng ta đến đây là hết.

Sắc mặt Liễu Kình Thương cuối cùng cũng lạnh xuống:

- Ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng tưởng rằng có kỹ thuật luyện đan thì không sợ đi khắp thiên hạ, muốn ngươi ở Hạ Châu không nơi dung thân không khó.

Lục Hành Chu cười nói:

- Vậy thì không cần phí tâm.

Bạch Trì ung dung nói:

- Nếu đã quyết định đi rồi, nên lục soát người một chút, tránh mang đi đồ quan trọng của bang phái.

Thịnh Nguyên Dao đứng xem nửa ngày không nhịn được:

- Này, các ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?

Ban đầu tưởng Lục Hành Chu tham ô đã quá đáng, không ngờ đám người này còn quá đáng hơn, qua cầu rút ván, qua sông phá cầu, lại còn muốn bức bách sỉ nhục.

Liễu Yên Nhi cười lạnh:

- Nội sự bang phái chúng ta, liên quan gì đến hồ ly tinh ngươi?

Thịnh Nguyên Dao nổi giận:

- Ngươi!

- Đừng ồn ào...

Lục Hành Chu ngắt lời Thịnh Nguyên Dao, chậm rãi nói:

- Ai nói ta phải đi?

Liễu Yên Nhi lộ vẻ tự đắc:

- Không nỡ thì cứ nói thẳng, thủ đoạn lấy lui làm tiến này không cao minh...

Lục Hành Chu nói:

- Ý ta là, người nên đi là các ngươi.

Mọi người sửng sốt.

Tên què này bị kích động đến điên rồi sao?

- Trên núi Đan Hà trước kia có một đạo quán tên là Đan Hà quan, đan thất này cùng ba dặm xung quanh vốn thuộc về Đan Hà quan.

Lục Hành Chu thản nhiên nói:

- Theo ta được biết, lúc Liễu Bang chủ mua núi ở quan phủ, thiếu khu vực này nên khế đất không đầy đủ, nghiêm khắc mà nói, nơi này không thuộc về các ngươi. Chỉ là nguyên chủ không còn, các ngươi tạm thời chiếm cứ mà thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️