Bành Ngọc Lân nói: “Bàn về thất bại khi giao chiến với phản nghịch, chúng ta là người thất bại nhiều nhất.”
Tái Thượng A nói: “Đúng, Tương quân các ngươi ban đầu thất bại nhiều hơn thắng, tích lũy từng chút một, rèn luyện từng chút một, mới có thành tựu như ngày hôm nay, cho nên chúng ta xem như một loại người. Nhưng có một số người lại như sinh ra đã biết, chưa từng thất bại, do đó khiến người ta không nhịn được muốn đi theo. Vì đời người mù mờ, đường phía trước mịt mờ, không biết lối ra ở đâu, cũng không biết phương hướng ở đâu. Có một người dẫn đường phía trước, hơn nữa trước giờ hắn chưa từng sai, làm người đi theo chẳng phải là một loại may mắn?”
Bành Ngọc Lân trầm mặc, hắn đương nhiên biết ý của Tái Thượng A.
Thậm chí hắn có thể nghe ra, vì sao Tái Thượng A tư lịch như vậy, hiện tại đã bảy mươi tuổi, mà vẫn nguyện ý vì Tô Duệ bôn ba, hơn nữa trước đó hắn và Tô Duệ lại không có giao tình gì.
Tái Thượng A nói: “Nói đến, Tô Duệ còn kể cho ta một chuyện xưa. Khi đó hắn sắp bị Tăng Quốc Phiên xử tử, Tăng Quốc Phiên bị ám sát, Tô Duệ lập tức phái tiểu thái giám Quế Nhi đi Vũ Xương tìm ngươi, muốn ngươi đến chủ trì Tương quân, vì như vậy, có lẽ hắn sẽ có đường sống. Lần này ta đến Vũ Xương, thật ra Tô Duệ không hề ôm hy vọng gì, cũng không trông cậy vào ta có thể có đột phá gì, nguyên nhân lớn nhất chỉ có một, đó chính là ngươi, Bành Ngọc Lân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây