Một cụ già đỡ một cụ già khác đi bộ trên đường.
Bọn họ bước đi rất chậm, nhưng cảnh vật hai bên lại có chút vội vàng.
“Bây giờ ngủ sao?” Rasma hỏi, nhìn Dis, người đang được lão đỡ.
“Ừm.”
“Làm sao ông bỏ được.” Rasma lắc đầu, hơi không thể hiểu được.
“Khi có được một món đồ thật sự quan trọng, những cái khác có hay không không còn quan trọng nữa.”
“Không, ý của ta là, con người đều thật ích kỉ.” Rasma thở dài, “Cho dù là một lời nói dối, vẫn tin nó đến hết cả cuộc đời. Thật ra lời nói dối có đúng hay không không còn quan trọng nữa, phủ nhận lời nói dối rất đơn giản, khó nhất chính là phủ nhận chính mình.”
Rasma tự chỉ vào bản thân mình:
“Ví dụ như ta, nếu phát hiện bản thân mình mắc sai lầm, ta sẽ lựa chọn cách giả ngốc. Sai thì cũng đã sai rồi, đâu xảy ra chuyện gì to tát.”
“Ta cũng từng nghĩ như vậy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta ngưng tụ các mảnh thần cách ra viên thứ hai.”
“...” Rasma.
“Rất đau đớn. Cho dù có tin hay không tin, hoặc lựa chọn tránh né nó, nó cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.”
“Nó, là đang chỉ đến cái gì.”
“Kỷ Luật.”
“Ồ, Ồ,“ Rasma gật đầu hai lần, “Cho nên đây gọi là hạnh phúc thống khổ sao?”
“Hạnh phúc chỉ là vẻ bề ngoài dễ dàng phai nhạt, nỗi đau bên trong là tồn tại vĩnh viễn. Nhìn ba người bọn họ hôm nay, nếu đối mặt với sự khiêu khích của đối phương, bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ để đối phương làm càn như vậy.
Bọn họ hôm nay càng cho ta dung túng, lại càng chứng minh tầm quan trọng của các mảnh vỡ đối với thần điện Kỷ Luật hiện tại.”
“Ta không có tư cách đi vào, cho nên ta không biết.” Rasma nói. “Ông biết không, thần điện và giáo hội nhìn như là một, nhưng thực tế lại là hai thế giới khác nhau.”
Lúc này, Dis đè tay Rasma xuống. Rasma thả chậm bước chân, tiết tấu cảnh vật xung quanh cũng chậm dần.
Dis mở miệng nói:
“Chiếc xe trông như thế nào?”
Rasma gần như không suy nghĩ đáp: “Tín đồ.”
Sau khi trả lời, Rasma thậm chí cười lớn thành tiếng. Rất khó tưởng tượng nổi đại tế tự của giáo hội Kỷ Luật vậy mà nói những lời như này.
“Người lái xe đâu.”
“Ta.” Rasma trả lời.
Dis lắc đầu, nói: “Ông không xứng.”
“Ta thật sự rất ghét nói chuyện với ông, Dis!”
“Là trưởng lão của thần điện.”
“Chủ tiệm thịt là…” Rasma chỉ lên trời.
“Ừ.”
“Vậy, tình hình bây giờ là như thế nào?” Rasma nghi hoặc nói, “Cuối cùng người nào đã xảy ra chuyện?”
“Ông cũng biết có người xảy ra chuyện sao?”
“Ta và ông không giống nhau, ông dành nhiều thời gian ở thành phố La Giai, ta dành phần lớn thời gian cho giáo đình, ta có quyền hạn có thể xem tất cả các nội dung văn hiến có trong giáo.
Hơn nữa, đó cũng không phải là bí mật gì.
So với cảnh tượng lộng lẫy của các vị thần tranh nhau xuất hiện trong thời đại trước, trong ghi chép của thời đại này, nó ít đến đáng thương, không, có thể nói là gần như không có.
Kết quả là bây giờ chỉ làm một lễ nghi Thần giáng thế thôi cũng đủ làm náo loạn khắp nơi.
Ví dụ như trận ở thành phố Belwin vài tháng trước.
Ha ha, nếu như đặt ở kỉ nguyên trước, tại thời kì Chân Thần, Hung Thần, Tà Thần làm loạn, thì một nghi thức giáng thần là cái thá gì chứ?”
“Ông cảm thấy như thế nào?” Dis hỏi, “Là nguyên nhân gì khiến điều đó xảy ra?”
“Các chủ đại giáo hội suy đoán có thể là quy tắc của thế giới này đã xảy ra một chút thay đổi, khiến cho thần không thường xuyên giáng xuống giống như những kỉ nguyên trước. Nhưng cụ thể vẫn không biết chuyện này có thật hay không, nếu như là dựng lên thì là vì cái gì, chuyện này không...
“Cho nên, Thần Kỷ Luật chúng ta mới càng thêm lo lắng.” Dis nói, “Chắc chắn rằng thần thật sự rất khó để hạ giới. Nếu người đó không phải là thần, cuộc sống của người đó sẽ trở nên khó khăn hơn.”
“Nhưng cái này không khớp với lời ví von ông vừa đưa ra.” Rasma nói, “Heo, lái xe, ông chủ cửa hàng thịt.”
“Bởi vì vừa xảy ra vụ xe đầu kéo chở thịt lợn. “
“Ồ, được thôi, lời giải thích rất có sức thuyết phục, vậy nên chỉ cần nghĩ đơn giản rằng ông chủ cần thêm thật nhiều hàng thôi, phải không? Không, cũng không đúng, phải là ông chủ cần thêm thật nhiều xe mới đúng?”
“Mỗi mảnh vỡ ngưng tụ của thần cách có trong trưởng lão của thần điện đều tương đương với một một tài xế mang xe tải của mình đến giúp giao hàng.”
“Mảnh vỡ thần cách, tương tự như một chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên vấn điều hiện tại chính là, người lái xe không thiếu, thứ thiếu chính là xe tải?”
“Phải.”
“Tại sao lại thiếu xe tải?” Rasma hỏi.
“Ta còn tưởng ông sẽ hỏi ta tại sao không đến cửa hàng mua xe.”
“Ông cảm thấy ta ngốc như vậy sao, Dis! Ta biết đây là một phép so sánh, một phép so sánh không phù hợp! Sao ta có thể hỏi một cái vấn đề ngu ngốc như vậy chứ?”
Rasma dừng một chút,
Lão nhỏ giọng nói:
“Xe này không thể mua thật sao?”