“Đây chính là cuộc sống, đây chính là cuộc đời, chấp niệm tựa như là mạng nhện, nhưng nó đã dễ đứt và dễ tan. Chúng ta có lẽ không thể thay đổi được gì, nhưng việc chúng ta có thể làm là quý trong, quý trọng thứ mình đã có được.
Nhưng mà, sau khi ông leo ra từ quan tài mới cảm nhận được điều này.
Nếu không chết một lần, là không thể nào tìm được sự đồng cảm.”
Lúc nói những lời này, ngài Hoven mỉm cười nhìn xem Karen.
Karen giơ lên chén trà, uống một ngụm trà.
“Sau khi kết thúc lễ Minh Nhật, lần sau cháu hỏa táng cho ông đi.”
“Được rồi.” Karen gật đầu.
“Cái thân thể này của ông, cũng không còn khả năng lại chịu thêm một lần 'Thức tỉnh' nữa, ai.” Ngài Hoven giúp Karen lấy một miếng bánh, đặt ở trên bàn ăn trước mặt Karen, “Cháu ăn đi, ông ăn không được mấy thứ này, bây giờ chẳng nếm ra được hương vị gì cả.”
“Được rồi.” Karen bắt đầu ăn, anh cũng không ăn bữa sáng, hiện tại thật sự có chút hơi đói bụng.
Ngài Hoven thì bắt đầu kể lại mọi chuyện từ tối hôm qua, từ từ giải thích.
Karen vừa ăn bánh uống trà vừa chú ý lắng nghe;
Mãi cho đến,
“Cái gì, ông nội nói, trong cơ thể Kevin bây giờ là một vị Tà Thần sao?”
“Đúng thế.” Ngài Hoven gật nhẹ đầu, “Đó là món quà mà ông với Dis, hai người ông nội chuẩn bị cho cháu, có thích hay không?”
“Ông nội, ý của cháu là, cái này có an toàn không?”
“Do ông tự mình bố trí trận pháp, yên tâm, rất an toàn nhưng mà chỉ có điều, cái này đưa cho cháu.” Ngài Hoven đưa cho Karen một cái bản bút ký, “Ở trên ông có ghi lại phương pháp sử dụng trận pháp, cháu bây giờ không cần dùng, nhưng về sau, có lẽ sẽ cần dùng.”
“Được rồi, cảm ơn ông nội.”
Karen tiện tay lật ra một tờ,
Tiêu đề trên đầu trang có ghi « Pháp trận cấm của Hắc Dạ Thần Giáo—— Nỗi đau đêm tối »;
Lại lật một tờ,
Tiêu đề trên đầu trang: « Pháp Trận cấm của Trật Tự Thần Giáo —— Phán quyết của Thần »;
Karen lập tức đóng nó lại, được rồi, không hiểu.
Cho nên, ngài Hoven mới có thể trở thành bạn của Dis, mặc dù ngài Hoven nhìn bề ngoài có vẻ rất yếu, ừ, ông ấy có lẽ yếu thật, nhưng nhìn vào một mặt khác, ông ấy là sự biểu thị cho... Tri thức là sức mạnh.
Đây quả thật là một vị không thể xem thưởng, có lẽ, ông và Dis cũng như nhau, cũng đều lựa chọn không thể hiện, cho nên sự tồn tại của ông trong Nguyên Lý Thần Giáo cũng không được chú ý.
“Lúc ông nói cho cháu nghe, cháu hình như cũng không quá đỗi kinh ngạc nhỉ?
Không,
Cháu chỉ cảm thấy kinh ngạc đối với con chó kia sao?”
“Bởi vì có một số việc, trong lòng cháu đã nghi ngờ từ lâu.” Karen trả lời, “Vừa đúng lúc nhận được đáp án từ ông.”
“A, như vậy sao.” Ngài Hoven bỗng thấp giọng, hỏi, “Cho nên, cháu có thể nói cho ông biết, cháu làm sao mà đá văng được một tên Tà Thần, thành công chiếm cái giường mà hắn ta đã chuẩn bị sẵn cho mình không?”
Karen nhún vai, nói: “Ông nội à, cháu thật sự cũng không biết.”
“Ông nội tin tưởng cháu.”
Hai người mặt đối mặt mà ngồi xuống.
“Tình cảm của cháu và tiểu thư Eunice ra sao rồi?”
“Rất tốt.”
“Tiểu thư nhà người ta trông có đẹp mắt không?”
“Đẹp mắt.”
“Đẹp mắt là được rồi, thật ra nam và nữ đều như nhau cả, chỉ cần đối phương đủ xinh đẹp, người ta càng có thể kiềm chế giận dữ càng tốt, ừ, sau đó nguôi giận cũng sẽ càng nhanh.
Nhưng mà, rất xin lỗi đó là tài sản của ông cũng bị đám con cái kia chia hết rồi, ngay cả nhà của ông cũng đã bị bán đi, làm ông không thể nào tổ chức lễ Minh Nhật ở nhà mình.
Cho nên, ông nội cũng không cho cháu tiền được.”
“Cảm ơn ông nội, bản bút kỳ lúc nãy ông đưa cháu cũng đã là một bảo vật vô giá rồi.”
“Chủ yếu sau khi người đã chết, quả thật ngay cả trà đều là lạnh.” Ngài Hoven chỉ chỉ chén trà trong tay của mình, bởi vì ông ấy bây giờ là một thi thể lạnh như băng, cho nên chén trà cầm trong tay lạnh càng nhanh hơn.
Nói xong, ngài Hoven lại ôm ra một cái túi to từ dưới bàn, đưa cho Karen:
“Những thứ này, là bách khoa toàn thư về trận pháp sơ cấp, tối hôm qua ông thức đêm mà viết, sau đó không lâu, ừ, sau khi cháu đến Wien thanh tẩy sức mạnh tín ngưỡng trong cơ thể, thì có thể thử học một ít để sử dụng, ông đã làm đánh dấu và giải thích kỹ càng, nguyên lý và một vài điều cần lưu ý cũng đã viết vào, rất nhiều trận pháp của tông giáo khác nhau đều có.”
Karen nhìn trước mặt đặt mười bản sách nặng nề, kinh ngạc nói:
“Những này, là tối hôm qua ngài viết?”
“Ông trước kia không thích làm bút ký, chỉ thích giữ chúng trong đầu, cháu biết đấy, những vật này đối với rất nhiều giáo hội mà nói là điều cấm kỵ, bọn họ sẽ không cho phép lan truyền ra ngoài, ông ghi chép lại nhưng nếu chúng bị lan truyền ra ngoài thì rắc rối sẽ rất lớn.
Nhưng bây giờ, không quan trọng, dù sao ông cũng đã chết rồi.
Con cái của ông cũng đã phân chia tài sản xong, nghĩa vụ của ông đối với bọn nó cũng đã hết.”