Số 13 Phố Mink

Chương 272: Thần trật tự rộng lượng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Ngày mai là sinh nhật của tiểu thư Eunice phải không?”

“Đúng vậy, ông nội.”

“Ngày mai mời cô ấy tới nhà ăn cơm đi, lần trước cô ấy đến, chú thím và cô của cháu đi công viên trò chơi, không được lễ phép lắm, phải bù lại.”

“Được rồi, ông nội.”

“Mặt khác, hôm nay là ngày Minh Nhật của lão Hoven đấy.”

“Đúng vậy, ông nội, cháu nhớ được.”

“Cháu đi qua nhà số 128 một chuyến đi.”

“Được rồi, ông nội.”

Minh Nhật và “Bảy ngày đầu tiên (ngày thứ bảy sau khi một người qua đời)” ở đời trước của Karen có ý nghĩa tương tự; ở Ruilan, mọi người cũng sẽ chọn ngày đặc biệt sau ngày mất của người thân để tiến hành lễ truy điệu.

Chỉ là vì cái gì mà lễ truy điệu của ông Hoven phải đến số nhà 128?

Ông nội bảo mình nhìn chằm chằm ngọn nến để làm gì và ý nghĩa của giấc mộng đêm qua là như thế nào?

Tối hôm qua mình ngồi ngủ thiếp đi trên ghế trong phòng sách của ông nội, phải chăng có ý nghĩa là tối hôm qua Dis sau khi rời khỏi đây đến bây giờ mới trở về? Ông nội tối hôm qua đi làm việc gì?

Karen không có hỏi Dis những vấn đề này, mà là đứng ở bệ cửa sổ vừa nhìn Dis trực tiếp trở về phòng ngủ của mình.

Trực giác nói cho Karen biết, bên trong nhà số 128, sẽ có người nói cho mình đáp án.

Sau khi xuống lầu 2 lấy nước uống, Karen lại trở lại phòng tắm ở lầu ba tại tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo tươm tất một chút, bữa sáng cũng không ăn, xuống lầu chuẩn bị đi ra ngoài.

Điện thoại trong phòng khách lầu một vang lên vừa vào lúc này, Karen nhận điện thoại:

“Xin chào, đây là nhà tang lễ Inmerais.”

“Karen, tôi về rồi.” Là tiếng của Piaget, “Tôi bây giờ có thể tới tìm cậu xin tư vấn tâm lý không, ngân hàng vừa mở cửa, tôi cũng lấy tiền xong.”

“Bây giờ tôi có việc bận rồi.”

“A, như vậy sao.”

“Anh có thể về nhà trước đi, chờ tôi làm xong việc, chiều tôi sẽ đến nhà tìm anh.”

Dù sao Piaget và Eunice đều ở tại phố Rhine, buổi chiều mình cần đi qua nhà Eunice mời Eunice, sau đó vừa lúc có thể gặp Piaget.

“Được rồi, tốt, vậy tôi pha sẵn cà phê chờ ở nhà.”

“Ừm, tốt, buổi chiều gặp sau.”

“Buổi chiều gặp.”

Cúp điện thoại, Karen đi ra khỏi nhà.

Lúc sáng mưa đã ngừng, nhưng trên mặt đất vẫn ẩm ướt như cũ.

Karen đi đến cổng nhà số 128, gõ cửa trước, cửa tự mở ra.

Mở cửa là ngài Hoven đang mặc một bộ đồ vest đen;

Ngài Hoven đứng ngoài cửa nhìn Karen, kích động nói:

“A, Karen, cháu đến tham gia lễ Minh Nhật của ông sao?”

“Đúng vậy, ông Hoven.”

“Vậy ta đại diện cho chính ta, hoan nghênh cháu tới tham gia lễ Minh Nhật của ông.”

Đây vốn dĩ là một việc để cho người khác kinh hãi, người đã qua đời, lại tự mình ra chào khách đến tham gia lễ Minh Nhật của mình.

Nhưng, Karen quả thật cảm thấy có chút bất ngờ khi thấy ngài Hoven đứng ở chỗ này, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Lầu một có thêm một cái bàn ăn nhỏ, lúc này ở trên có đặt một ít điểm tâm và trà nước;

Đối diện bàn ăn nhỏ có một băng ghế gỗ vuông, phía trên đặt một bức ảnh.

Ông Hoven mặc quần áo chụp trên bức ảnh giống hệt bộ quần áo mà ông ấy đang mặc trên người lúc này, chắc là vừa sáng sớm... Không, có thể là lúc còn tờ mờ tối đã chụp sẵn, có Alfred ở đây, chút chuyện này cũng không thành vấn đề gì.

Ngài Hoven phát hiện Karen đang nhìn ảnh chụp của mình,

Cười nói:

“Ông cảm thấy bức hình này chụp rất ổn đấy, chụp ra ông có vẻ có tinh thần hơn một ít, khuyết điểm duy nhất đó là da trên mặt có chút lỏng, ông để cho bà Molly kéo cố định da lại, nhưng rất hiển nhiên chính là, tay nghề của bà ấy còn thua của thím cháu xa.

Nhưng ông đến làm phiền Mary lúc này cũng không nên, đúng không?”

“Ừm.” Karen nhẹ gật đầu.

Thím Mary trước đây còn nói bởi vì tay nghề trang điểm của thím ấy tốt nên hay có minh tinh đến nhờ thím trang điểm.

Chỉ là, Karen cảm thấy thím Mary bây giờ cũng không mong rằng mình sẽ được gặp lại khách quen.

“Đến, ngồi xuống.”

“Được rồi, ông Hoven.”

“Ừm? Cháu gọi ta cái gì?”

“Ông nội Hoven.”

“Đúng, lúc này mới đúng, gọi ông nội, có biết không?”

“Biết rồi ạ, ông nội Hoven.”

“Bỏ tên đi.”

“Ông nội.”

“Ai, ngoan lắm.”

Ngài Hoven đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của Karen, sau đó châm trà giúp Karen, Karen vội vàng tiếp nhận ấm trà tự mình châm ngược lại.

“Thật ra, nếu nói đúng ra thì, ông và Dis, đối với cháu mà nói, không có gì khác nhau.”

“Ừm.” Karen lên tiếng, dù sao thì Dis đang ở nhà.

“Mặc dù ông vẫn luôn la hét bảo Dis giết cháu, nhưng trước khi ông chết, vẫn cố gắng bảo vệ cháu.”

“Đúng vậy, cháu vẫn rất biết ơn ông.”

“Ông đã nhìn ra được, lời điếu cháu khắc dưới bia mộ, ông rất thích.”

“Ông thích thì tốt.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)