Số 13 Phố Mink

Chương 271: Còn có một ngày (4)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong đầu óc Karen bắt đầu phân tích ý của bọn họ trong lời nói, phỏng đoán ý nghĩ trong lòng của bọn họ.

Mặc dù, giấc mơ này, có lẽ cũng chỉ là hình chiếu của nội tâm chính mình, nhưng đây là thói quen của nghề nghiệp, cũng là việc duy nhất anh có thể làm vào lúc này.

Bởi vì anh không có khả năng đứng lên, nắm tay của “Cha”, lại nắm tay của “Mẹ”, bắt chước một đứa con ngoan mà kêu:

“Cha, mẹ, chúng ta cùng nhau thả diều như lúc con còn nhỏ có được không?”

Người đàn ông này họ Inmerais, cho nên ông ấy sẽ xem mình như người nhà.

Người phụ nữ mặc dù sẽ cùng họ với chồng, nhưng tình cảm của bà đối với nhà Inmerais chắc chắn sẽ không bằng với chồng của mình, tâm trạng của bà cũng giống với phụ huynh của một đứa trẻ hiến tạng, có lẽ cũng sẽ cho rằng con của mình bằng một cách khác mà vẫn còn sống trên thế giới này.

Chỉ là, đối với bà ấy mà nói, bà đã hiến từ đầu đến chân của con mình cho người ta, sau đó, người được hiến tặng kia lại dùng ngoại hình giống hệt với con của bà ất, lại xuất hiện ở trước mặt của bà.

Cả ba người, đều không nói gì, chỉ nằm tại chỗ.

Gió thổi,

Nắng chiếu,

Nghe tiếng nước chảy từ phương xa.

Mãi cho đến,

Gió bắt đầu dần dần ngừng, mặt trời bắt đầu dần dần tối đi, tiếng nước chảy cũng dần dần chậm.

Karen mở miệng nói:

“Tôi có thể làm gì cho hai vị không?”

Đây là một câu hỏi thật lòng, không mang theo bất cứ khách sáo nàyo, về tình về lý, Karen đều thiếu nợ bọn họ.

Người đàn ông trả lời: “Cậu cứ cố gắng sống là được rồi.”

Người phụ nữ thì nói bổ sung: “Cố gắng, sống vui vẻ một chút.”

Tiếng nói vừa vang lên,

Giấc mơ bắt đầu tan vỡ,

Karen mở mắt ra, phát hiện mình ngồi ở ngủ thiếp đi trên ghế trong phòng sách của Dis, ngọn nến cũng sớm đã dập tắt.

Anh tiên vô ý sờ lên chỗ ngực của mình, nơi đó có một vết sẹo, vết thương kia cũng đã khếp lại, đưa tay chạm vào cũng không phát hiện có cái lỗ đen nào tồn tại.

Lập tức, Karen đứng người lên, từng khớp xương trên cơ thể đều cùng đau nhức, đồng thời cổ họng khô rang, rất khát nước.

Anh cầm lên bình thủy trên bàn, phát hiện bên trong đã trống không, lại mở ra chén trà của Dis, bên trong chỉ còn có xác trà.

Karen chỉ có thể đẩy cửa phòng sách, đi ra ngoài.

Pall ngồi xổm ở trên bệ cửa sổ, lúc Karen ra, nó cũng không hề di chuyển, bởi vì ánh mắt của nó, vẫn luôn nhìn về phía cửa sân.

Dis dắt con Kim Mao ngu xuẩn kia, trở về nhà.

“Hô... Dis trở về an toàn.”

Pall thở một hơi dài nhẹ nhõm, tảng đá treo cao trong lòng kia... vừa rơi xuống một nửa lại bỗng nhiên treo lên chỗ cổ họng.

Nó lập tức đứng người lên,

Đem đầu nhìn xuống phía dưới,

Mèo mắt nhìn chằm chặp vào con Kim Mao mà Dis dắt về kia.

Karen trông thấy trong nháy mắt thân thể Pall trên bệ cửa sổ bỗng căng cứng, cả lông trên người nó gần như cũng dựng đứng lên.

“Con chó ngu xuẩn kia... Đã có chuyện gì xảy ra!”

“Cô thế nào rồi?”

Karen theo thói quen đưa tay sờ đầu Pall.

Pall đang trong trạng thái kích động lập tức giơ vuốt, quét tay Karen xuống dưới.

“Tê...”

Mu bàn tay của Karen bị cào ra ba vết móng mèo.

“A, trời ạ, trời ạ!”

Pall hét rầm lên:

“Không để ý, thật xin lỗi, Karen yêu dấu của tôi, Karen, tôi rất có lỗi với cậu, tôi cũng không phải cố ý, tôi vừa mới có chút thất thần mà thôi.”

Pall lập tức tiến lên trước, duỗi ra đầu lưỡi của mình giúp Karen liếm vết thương trên tay, đồng thời còn cố ý lắc nhẹ cái đuôi của mình, vỗ nhẽ trên tay anh.

“Không đau, không đau, liếm liếm sẽ hết đau a, Karen nhỏ bé đáng thương của tôi, Meo Meo yêu cậu.”

Karen ngược lại cũng không tức giận vì bị Pall cào ra mấy vết, nhưng lại thấy nghi ngờ với dáng vẻ ân cần lúc này của Pall:

“Cô hôm nay bị gì thế?”

“Sao lại bị gì thế là thế nào, Karen bé nhỏ thân mến.”

“Hôm nay cô có chút kỳ lạ đấy.”

“Kì lạ ở chỗ nào, tôi không phải đều luôn luôn như vậy sao, yên tâm, về sau cậu sẽ quen mà thôi, tôi là một con mèo có khí chất quý tộc trăm nằm đấy, về sau cậu sẽ phát hiện ra tôi càng hiền dịu hơn, tin tưởng tôi.”

Karen thu tay về, nói: “Tôi đi xuống lầu rót nước uống đây.”

“Không cần không cần, để tôi kêu Lunt dậy, để nó đi ra rót nước cho cậu.”

Đúng lúc này,

Dis đi lên lầu, Karen trông thấy con Kim Mao được ông nội dắt theo.

“Ông nội, vừa sáng sớm ông đã dắt chó đi dạo rồi?”

“Ừm.” Dis lên tiếng, đi đến trước mặt Karen, đưa dây dắt cho Karen rồi bảo, “Cầm lấy.”

Karen đưa tay, nhận lấy dây dắt.

Kim Mao lập tức đi tới, dùng đầu cọ nhẹ ống quần của Karen.

Pall ở bên cạnh, mặt mèo nghiêm trọng.

Dis chỉ chỉ vào con Kim Mao này,

Nói:

“Cháu cũng đem con chó này theo đến Wien đi, mặc dù tác dụng của nó cũng không lớn lắm.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)