Ngài Hoven kích động đến mức bắt đầu giơ lên hai tay mà nhảy múa, chỉ là da mặt của ông ta đã chảy xuống quá nặng, dưới khung cảnh mưa gió ban đêm, nếu để cho người khác nhìn thấy thì càng kinh dị.
Nhưng ông ấy vẫn đắm chìm trong cảm xúc vui sướng, một kẻ đã từng chết qua, những thứ nên buông xuôi ông ấy cũng đã buông xuôi, bây giờ ông ấy đã rất thuần khiết.
Dis chỉ đứng ở nơi đó, nhìn xem người bạn của mình đã từng nghiêm ngặt tuân theo giáo điều cả một đời người, đang phóng túng bản thân mình vào lúc này.
Sau khi Alfred đã khống chế lại biểu hiện cảm xúc của mình nhìn thấy cảnh tượng này,
Tay phải nắm chặt, đặt ở bên miệng, tay trái khẽ vẫy:
“Ba, hai, một, bắt đầu!”
Giai điệu cùng với tiết tấu phát ra từ bên trong miệng của Alfred, cái giai điệu lập tức hòa lẫn với tiết tấu điệu nhảy của ngài Hoven, có thể nói là được chế tạo riêng cho chính ông ấy.
Với lại, trong phương diện về “m thanh” thì Alfred rất được ông trời ưu ái ban tặng, cho nên anh ta Beatboxing, mang đến cảm giác rất có nhịp điệu và âm hưởng của nhạc kim loại nặng, tựa như rằng một cái radio có âm thanh cỡ lớn đang phát nhạc ở đấy.
“Nha, nha, nha!”
Ngài Hoven duỗi ra một cánh tay chỉ vào Alfred, ông ấy rất hài lòng đối với con dị ma này, thậm chí không tiếc mà giơ lên một ngón tay cái mà tán dương.
Phải biết, trước đó ngài Hoven trước khi chết vẫn đang kêu gào đòi Dis giết chết Karen, nhưng bây giờ, ông ta lại có thể hòa mình cùng với một con dị ma, không có chút nào xa cách.
Mưa vẫn đang trút xuống, bầu không khí rất là hòa hợp.
Giai điệu của Alfred, ngài Hoven nhảy múa, phối hợp với trời đang mưa to, tạo thành một cảnh tượng rất có chất cảm.
Đáng tiếc là, người xem duy nhất chỉ có Dis mà thôi;
May mắn chính là, Dis chính là người xem.
Mãi cho đến cuối cùng,
Ngài Hoven bỗng nhiên hô:
“Dis, nhảy lâu như vậy, tại sao tôi lại không cảm thấy mệt mỏi tí nào thế.”
Dis rất bình tĩnh mà trả lời: “Bây giờ cho dù ông có nhảy đến mức cơ thể tan nát thành từng mảnh vụn đi chăng nữa, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi chút nào.”
“Ừm?” Ngài Hoven lập tức ngoắc tay, ra hiệu Alfred tạm dừng “m nhạc”, sau đó có chút ngượng ngùng mà xoa bớt nước mưa trên mặt mình, “Thật có lỗi, thật có lỗi, mới chết lần đầu nên chưa có kinh nghiệm.”
Dis đánh thức mình, là vì để mình hỗ trợ phong ấn Tà Thần.
Nếu như mình ở ngay chỗ này nhảy cho thân thể nát ra thành từng miếng, vậy thì cũng khó mà hoàn thành công việc.
Ngài Hoven trực tiếp ngồi xuống, cũng không để ý trên vũng bùn trên mặt đất, dù sao lúc ông ấy leo ra từ trong đất cũng đã dính đầy trên người:
“Dis, chúng ta bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị, cụ thể làm như thế nào, ông đến sắp xếp đi, ông biết tôi am hiểu về cái gì, không phải sao?”
Dis gật nhẹ đầu, cũng ngồi xuống.
Alfred cũng ngồi xuống theo, mình thế mà... Có thể ở khoảng cách gần đến thế này mà lắng nghe kế hoạch phong ấn Tà Thần?
Nếu như nói về tranh vẽ trên tường, là một loại lời nói hy vọng về tương lai tốt đẹp, như vậy trước mắt lúc này, Alfred cảm thấy mình đang trải nghiệm cảm giác “trong tranh vẽ trên tường“.
Có thể bàn luận về kết cục của một tên Tà Thần.
Trời ạ, chỉ có những nhân vật trên tranh tường mới có thể bố trí ra cảnh tượng này mà thôi!
“Tôi vừa mới nói qua, trạng thái tồn tại của hắn rất kỳ lạ, đây là lý do bởi vì Nghi Thức Đón Thần, nên hắn chỉ mới hoàn thành một nửa.
Nếu như nó đã tiến vào thân xác của 'Karen', hoặc là nó một thân xác khác có độ phù hợp rất cao và được hắn cải tạo, như vậy trạng thái tồn tại của hắn sẽ có sự thay đổi.”
Ngài Hoven nói: “Như là hơi nước ngưng tụ thành giọt nước, thì có thể dùng vật chứa để giữ nó lại.”
Alfred gật đầu.
“Tôi đã thử giải phóng Lửa linh hồn, lại không có cách nào tiêu diệt được nó, ngược vì sử dụng Lửa Linh Hồn, cũng làm cho hai cánh tay của tôi bị bỏng.
Cho nên, bước đầu tiên của kế hoạch chính là, để nó từ trạng thái bây giờ, đi ra ngoài.”
Ngài Hoven vốn định đưa tay lên sờ cằm của mình, nhưng da mặt chỗ cằm từ lâu đã bị chảy xệ xuống, cho nên ông ta vừa sờ lên lớp da cằm đã chảy xệ vừa nói:
“Câu cá, cần phải dùng mồi câu.”
Alfred gật đầu.
“Mồi câu tôi đã chuẩn bị xong.” Dis nói, “Bởi vì hắn đã không có cách nào cải tạo thêm một cái cơ thể thứ hai nữa, hắn đã không còn năng lực này, tôi cũng không rõ hắn có thời gian tồn tại hạn chế hay không, cũng không xác định hắn có từ từ suy vong cùng với thời gian trôi qua hay không, cũng giống như những linh hồn đã rời khỏi cơ thể vậy.
Nhưng nó đã biết rõ tôi ở bên cạnh Karen, còn dám tiếp tục vây quanh, có nghĩa rằng, nó chỉ có thể lựa chọn thân thể của Karen mà thôi.
Bởi vì, nó có thể nhìn ra cảnh giới thật sự của tôi.”
Cho dù là Tà Thần, sau khi nhìn thấy cảnh giới thật sự của tôi, cũng sẽ thối lui.
“Dùng Karen làm mồi câu sao.” Ngài Hoven ngược lại cũng không có chút nào cảm thấy kinh ngạc, “Nhưng nó biết ngư dân đang cầm cần câu, dám cắn câu sao?”