Thời gian dần dần trôi qua,
Karen cảm giác được, tựa như có một cặp mắt, không biết từ trong góc nào của căn phòng này, đang chăm chú đánh già mình.
Không kìm lòng được mà nuốt ngụm nước bọt, Karen ưỡn thẳng đằng sau lưng lên một chút, cũng không nhìn xung quanh, mà là tiếp tục nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ngọn nến màu xanh ở trước mặt.
...
Dis sau khi đi ra khỏi phòng sách, trực tiếp đi xuống cầu thang đến lầu 1, ở một góc vắng vẻ, một con chó lông vàng đang ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, con chó mở mắt ra, nhìn thoáng qua, lại nhắm mắt lại.
Dis đi đến trước mặt con chó, cầm lấy sợi dây thừng dắt ở cổ, con chó bò dậy, lắc người hai cái, tựa như có chút không hiểu và nghi ngờ, nhưng bản năng của nó cũng không dám phản kháng Dis, bị Dis lôi ra ngoài phòng khách, đi ra phía ngoài sân.
Mưa còn đang rơi;
Nhưng đứng ở cửa có một người đang ông mặc một bộ vest màu đỏ hồng rất tinh xảo, lúc Dis đi đến, anh ta đem dù che qua.
Dù cũng không phải quá lớn, chỉ có thể nói rất thích hợp, bởi vì nó có thể hoàn toàn che khuất người Dis, nhưng tất nhiên sẽ làm ướt nửa bên bả vai của mình.
Trước cổng, có một chiếc Santland bản giới hạn đang dừng ở đó.
Hộ tống Dis đi ra ngoài cửa sân, Alfred mở cửa xe, chờ Dis bước vào, anh ta khép dù lại, lại ngồi vào ghế lái.
“Nghĩa trang Gỗ Sồi khu Đông.”
“Được rồi, thưa lão gia.”
Alfred khởi động xe.
Không bao lâu,
Đến nghĩa trang Gỗ Sồi.
Khu nghĩa trang này có hợp tác với nhà tang lễ Inmerais, khách hàng của nhà Inmerais nếu lựa chọn chôn cất, đều sẽ được sắp xếp đến đây.
Đến cổng nghĩa trang, Alfred xuống xe trước, chống dù lên, giúp Dis mở cửa.
Sau khi Dis xuống xe, Alfred đưa dù cho Dis.
“Đi vào chung đi.” Dis nói.
“Có được không, thưa lão gia?”
“Qua mấy ngày nữa, ta cần ngươi đem việc xảy ra đêm nay kể lại cho nó nghe.”
“Được rồi, thưa lão gia.”
“Để ngươi giấu nó lái xe đến đây đêm này, đã rất làm khó ngươi rồi, mà ta, là ông nội của nó, ngươi giấu nó làm việc, thật ra ta cũng không vui vẻ lắm, cho dù là đang làm việc cho ta
Nhưng cứ nói là ý của ta, nó có thể hiểu được, chỉ cần ngươi sau này không thể làm giống thế này nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tranh vẽ trên tường về sau của ngươi.”
“...” Alfred.
Mình muốn được xuất hiện trên tranh vẽ tường, dễ bị nhìn ra đến như vậy sao?
Dis đi vào trong nghĩa trang, Alfred bung dù đi theo.
Cuối cùng,
Dis đến trước bia mộ của ngài Hoven, dừng bước lại.
Alfred hơi nghi ngờ mà nhìn qua bia mộ một chút, đêm khuya trời mưa gió đến thế này, lão gia lại muốn ra ngoài mà tưởng nhớ bạn quá cố à?
Dis hướng về sau phất phất tay,
Alfred hiểu ý, miễn cưỡng che dù lui về sau mấy bước.
Mà Dis không còn dù che mưa, nước mưa cũng không rơi ở trên người ông ta, mà là lách qua người của ông ấy.
Lúc này,
Từng đường màu đen mở rộng từ dưới chân Dis rồi khuếch tán ra ngoài, sau đó, lại cùng nhau chui bên dưới bia mộ của ông Hoven.
“Lấy mệnh lệnh của Trật Tự —— cho phép thức tỉnh!”
Alfred đứng phía sau thấy cảnh này, cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, chẳng qua là cảm thấy có chút thú vị.
Người khác lúc tưởng nhớ bạn bè, cũng chỉ có thể nhìn vật nhớ người, nhưng lão gia nhà mình, lại có thể trực tiếp gọi bạn bè lên.
Bùn đất phía dưới bia mộ, truyền đến âm thanh phá nát, từng tầng đất bắt đầu mềm ra, sau đó nhô lên, sau khi nhô lên đến một độ cao nhất định, bắt đầu vỡ tan, dưới nước mưa mà bắt đầu trôi xuống.
Đầu của ngài Hoven, đã lộ ra trên mặt đất, ông ấy nhìn xem chung quanh trước, nhất là nhìn thấy trên mặt mình chỗ nào cũng là nước bùn, không khỏi rất oán giận nói:
“Dis, ông không đánh thức tôi vào một đêm khô ráo được sao?”
Alfred vứt xuống dù che mưa, chủ động bước lên, bới ngài Hoven ra khỏi mặt đất.
Ngài Hoven bắt đầu cử động lại thân thể của mình:
“Sau khi chết, cơ thể này thật sự không có cách nào để vận động tự nhiên, quá cứng ngắt, cũng rất dễ vỡ.”
Nói xong,
Ngài Hoven lại sờ lên mặt mình:
“Trời ạ, đến cùng Mary bôi bao nhiêu lớp sáp lên mặt tôi thế, nước mưa và nước bùn cũng không làm trôi đi hết!”
Hoven tiên sinh lại nhìn một chút quần áo trên người mình:
“Tên nhóc Mason kia cũng không tệi, bộ quần áo này chắc rất đắt tiền, tôi khi còn sống cũng không nỡ bỏ tiền ra mua đấy.”
Ngài Hoven lảo đảo hai bước, đi đến trước người Alfred, đưa lưng về phía Alfred, nói:
“Này, cậu giúp tôi lấy mấy cái đinh ghim này xuống, bảo sao lúc nói chuyện khóe môi cũng không nhếch lên được, thì ra Mary đóng đinh giữ cố định lớp da phía sau rồi.”
“Được rồi.” Alfred hỗ trợ lấy xuống cái đinh.
Sau đó, tấm mặt mo của ngài Hoven, trực tiếp xệ xuống:
“Hơi có chút hối hận gỡ xuống cái đinh, thì ra căng da đối với người già, nhất là đối với một người già đã chết, lại quan trọng đến như vậy.”
Ngài Hoven bẻ bẻ cổ,
“Nhưng việc này cũng chả quan trọng, bởi vì tôi đã chết. Bây giờ mặc dù tôi vẫn cảm thấy là chính mình như cũ, nhưng trên thực tế tôi đã không phải là tôi, chỉ là một cái cái xác còn giữ lại ký ức của tôi tưởng nhầm là tôi mà thôi.”
Rốt cục,
Sau khi ngài Hoven “làm nóng” người xong, nhìn về phía Dis đứng ở trước mặt bị mưa xối mà cũng không ướt:
“Ồ, Dis, ông rất tốt bụng đấy!”
Ngài Hoven tới gần Dis, sau đó nước mưa cũng không còn xối xuống người ông ta.
“Linh tính ý thức của tôi cũng không có cách nào kéo dài trong cái xác này quá lâu a?” ngài Hoven hỏi.
“Ừm, mặc dù ông là tín đồ của Nguyên Lý Thần Giáo, nhưng đi con đường học thuật, dẫn đến việc trong cơ thể ông cũng không có quá nhiều linh tính tồn tại.” Dis nhẹ gật đầu, “Mặc dù có tôi tăng cường thêm, nhưng cũng chỉ có thể duy trì thời gian ba ngày, ba ngày sau, trí nhớ của ông sẽ bắt đầu suy yếu, cũng từ từ mất đi năng lực tư duy.
Nếu như đem thân thể của ông luyện chế thêm chút ít trận pháp, ngược lại cũng có thể trì hoãn thời gian này, nhưng chung quy cũng chỉ là nắm cát trong lòng bàn tay.”
Giống như lúc trước có thi thể của một cô gái đã bị luyện chế đặt ở trong nhà, cô ta cũng chỉ có thể giữ lại một chút ký ức mà thôi.