Sau đó, chờ khi đến Wien, sau khi chọn xong nhà ở, có thể liên hệ nhân viên ngân hàng quốc gia Wien ở đó mà vay tiền.
Hạn mức vay lớn nhất có thể đạt tới 3 triệu Rupee, nói cách khác, lúc cháu ở đó, giá phòng và các loại phí thủ tục khác, tốt nhất đừng vượt qua 2 triệu Rael.”
Thím Mary cũng nói: “Ừm, 100 nghìn Rael bên trong cái sổ tiết kiệm này, là tiền để cháu dùng phòng thân, cháu không nên tính vào tiền nhà ở, càng không nên thêm vào đó, đây là tiền để cháu dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Vay, do chúng ta phụ trách trả, còn có tiền hoa hồng mỗi tháng từ cổ phần của cháu, mỗi tháng sẽ được chuyển vào trong tấm thẻ này của cháu.
Chỉ có một vấn đề duy nhất đó chính là, tên chủ hộ của căn nhà mà cháu mua kia vẫn là nhà tang lễ Inmerais, phải đợi sau khi chúng ta thanh toán xong tiền nhà, mới có thể thay đổi thành tên của cháu.”
Karen hiểu rõ ra, thì ra cô chú đây là đang thương lượng mua nhà cho mình ở Wien.
Thật ra Karen cũng rõ ràng rằng, trong nhà bởi vì trước đó không lâu mua lại lò hỏa táng và xe tang mới mà sử dụng rất nhiều tiền, trong sổ kế toán công chắc hẳn cũng không có bao nhiêu tiền, tiền của chú thím cũng đã đổ rất nhiều vào trong quỹ tiền công kia.
Cho nên, khoảng vay 3 triệu Rupee, khẳng định là dùng nhà tang lễ... Thậm chí có lẽ là dùng căn thự của nhà Inmerais để thế chấp xin vay.
“Cảm ơn chú thím, cũng cảm ơn cô, nhưng cháu cảm thấy cháu không...”
“Coi như là lấy danh nghĩa gia đình đi khởi nghiệp ở Wien đi, để trong cũng không được, cháu chỉ ở đó trước mà thôi.” Chú Mason nói.
Vào lúc này Dis cũng buông chén trà xuống,
Lên tiếng:
“Ừm, cứ làm như vậy đi.”
Ông nội đều đã lên tiếng, Karen cũng không còn tiếp tục già mồm từ chối, đang chuẩn bị đứng dậy cảm ơn mọi người, lại bị chú Mason th đè bả vai xuống một lần nữa:
“Người một nhà, đừng làm như người xa lạ vậy.”
Thím Mary cũng cười nói: “Thành tích học tập Minna và Chris đều rất tốt, về sau đại khái cũng sẽ thi đến đại học ở Wien, đến lúc đó bọn chúng cũng cần chỗ ở, có nhà nhà cũng mình dù sao cũng sẽ tốt hơn là đi thuê nhà.”
“Được rồi, sổ tiết kiệm và hợp đồng cháu cất kỹ đi.” Cô Winnie đem những thứ này đặt trong một cái bóp da, đưa cho Karen.
“Được rồi, cháu đã biết.”
“Nếu mọi việc đã xong xuôi, mọi người trước hết xuống dưới phòng nghỉ ngơi đi, cha còn có ít lời muốn nói cùng với Karen.” Dis nói.
Chú thím và cô đều rời khỏi phòng sách, gài cửa lại.
“Ông không lo lắng chút nào về năng lực thích nghi của cháu.”
“Xin ông nội hãy yên tâm, bất kể là ở đâu đi chăng nữa, cháu đều sẽ để mình thoải mái tắm trong ánh nắng.” Karen nói.
“Rất tốt.” Dis cười cười, “Lúc đầu lời ông muốn nói cũng không có bao nhiêu, một câu 'Ánh nắng' của cháu, làm cho những lời mà ông chuẩn bị dặn dò, cũng đã nói xong rồi.”
“Ông nội cứ nói, cháu thích nghe.”
“Không nói.”
“Ông nội, có chuyện...”
Dis ngẩng đầu, nhìn Karen một chút, hỏi:
“Thế nào?”
“Ông nội, ngày đó khi ngồi xe tang trở về từ chỗ bệnh viên của ông Hoven, lúc trước cửa nhà, phía sau của chúng ta, có phải có thứ gì đó hay không?”
Vẫn như cũ là truyền thống của nhà Inmerais, nghi vấn không để qua đêm.
Ánh mắt của Dis chăm chú, nhìn xem Karen.
“Là người của Trật Tự Thần Giáo sao? Trật Tự Thần Điện phái người tới?” Karen suy đoán nói.
Dis lắc đầu, nói: “Không phải bọn họ.”
“Vậy đó là...”
“Ông cũng không muốn giấu diếm cháu, nhưng việc này, ông cho rằng cháu có biết cũng không có tác dụng gì, cháu không biết ngược lại càng tốt hơn, cho nên lần này xem như là một ngoại lệ, ông không có ý định nói cho cháu nghe.
Mặc dù nó có chút phiền phức, nhưng ông có thể xử lý tốt, đây là lời hứa của ông.”
“Phiền phức?” ngón tay Karen vuốt nhẹ trên ví da, thử tiếp tục hỏi, “Còn phiền phức hơn so với Trật Tự Thần Giáo sao?”
“Thật ra thì, Trật Tự Thần Giáo kể cả bao gồm Trật Tự Thần Điện, cũng không phải là phiền phức.” Dis nói, “Khách quan mà nói, thật ra ông của cháu, mới xem là phiền phức mà bọn họ phải cảm thấy nhức đầu để giải quyết.”
“Vậy còn cái này?”
“Ông vẫn như cũ không có ý định nói cho cháu biết, nhưng phiền phức của nó, sẽ kết thúc.”
“Vào... Hai ngày sau?”
“Đúng vậy, hai ngày sau, tất cả phiền phức đều sẽ bị kết thúc, tất cả đều sẽ bị sắp xếp như ý. Lúc cháu đến Wien, có thể cùng tiểu thư Eunice cùng nhau đứng trên khoang hạng thương gia của du thuyền, vừa uống rượu nho vừa thưởng thức cảnh biển.
Ông cũng sẽ không để cho cháu của mình, dùng phương thức như chạy nạn để du lịch nước ngoài đâu.”
“Thật... Không thể nói cho cháu sao, ông nội?”
“Đây lần thứ 3 cháu hỏi, đây cũng là lần thứ ba ông trả lời, ông không có ý định nói cho cháu.”
“Được rồi, ông nội.”
Karen cầm ví da đứng người lên, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Dis mở miệng nói: “Ngồi xuống.”
“Ừm?”
Karen một lần nữa ngồi xuống.
Dis từ phía dưới bàn sách lấy ra một ngọn nến, nến là một khối hình lập phương màu đen, Dis dung que diêm đốt lửa, đốt ngọn nến này lên, ngọn lửa là màu da cam bình thường.
“Cháu ngồi yên ở đây, nhìn xem nó, chờ nó sau khi đốt xong, cháu lại đi ra ngoài.”
“Được rồi, ông nội.”
Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng nếu là do Dis yêu cầu, vậy chỉ cần làm theo.
Dis đứng người lên, đi ra thư phòng.
“Ba.”
Trong nháy mắt cửa đóng lại, Karen trông thấy ánh nến màu da cam trước mặt, biến thành màu xanh lam.
Không khí bên trong phòng sách, lập tức trở nên... Có chút ngột ngạt.