Đi vào phòng khách,
Khép dù lại,
Cài chốt lên,
Sau đó nắm cán dù mà vung về phía sau ba lần:
“Bạch!”
“Bạch!”
“Bạch!”
Động tác của hai ông cháu, cùng một nhịp.
Dis đi đến cầu thang, phía sau bờ môi Karen bỗng nhúc nhích, không nói chuyện, nhìn xem Dis lên lầu.
“Meo...”
Âm thanh Pall truyền đến từ trên ghế sa lon trong phòng khách.
Karen đi qua. Ngồi xuống, rất quen thuộc mà ôm Pall lên đặt ở trên đầu gối của mình.
“Hỏi cô 1 chuyện.”
“Hỏi đi.”
“Alfred có nói qua, anh ta từng đánh nhau với Dis một lần, nhưng đánh ngang tay, đương nhiên, anh ta nói là Dis chỉ dùng thuật pháp từ cấp Quan Thẩm Phán trở xuống.”
“A, cái này cũng rất bình thường mà, điều này nói rõ ngay từ đầu Dis cũng không có ý định vờn chết con yêu tinh radio kia.”
“Cho nên, có khả năng hay không, trong lúc Dis vờn với Alfred, dựa trên điều kiện trên hết đó là cố ý khống chết sức mạnh của mình, khiến mình bị thương? Ví dụ như, trên cánh tay bị thương rất nặng.”
Pall trừng lớn mắt, nhìn xem Karen.
“Thế nào?”
“Karen, trong lúc cậu chơi đùa với một con kiến, có thể không cẩn thận mà bị cái càng của con kiến đó cắn ra một cái lỗ to trên tay của mình hay sao?
Hay là,
Cho dù con kiến kia thật sự có thể rạch ra một cái lỗ lớ trên tay của cậu đi chăng nữa, cậu sẽ còn nhân từ độ lượng mà thả con kiến kia đi hay là ngay lập tức dùng chân giẫm chết nó?”
“Tôi hiểu được.”
“Cậu vì sao lại hỏi vấn đề kì quặc này, Dis đánh nhau với con yêu tinh radio kia, chắc còn cần phải cẩn thận từng ly từng tí khống chế sức lực, meo meo meo, sợ không cẩn thận mà bóp nát tên kia.”
Cả người Karen ngửa ra sau, tựa vào trên ghế sa lon.
Cho nên, ngày đó khi ngồi xe tang trở về từ chỗ bệnh viện của ngài Hoven, vết thương trên tay Dis do da bị đốt cháy mà mình đã giúp ông ấy xử lý, cũng không phải là do Alfred tạo thành?
Trước đó, Karen vẫn cho là lần bị thương đó của Dis, có quan hệ với Alfred.
Sở dĩ hiện tại sẽ cảm thấy không thích hợp, cũng là bởi vì hôm nay đã ý thức được ngày hôm đó sát ý của Dis cũng không phải đối với mình, như vậy, một vài nhận biết cố định của mình trước đây, phải chăng cũng không phải thật?
Cũng giống như không ngừng hiểu rõ thêm về Dis, và thái độ thay đổi của Alfred dành cho Dis, nhất là đêm đó đi đến viếng thăm nhà của Morff và bọn người kia, tư thái của Alfred đối với Dis trở nên vô cùng khiêm tốn.
Ở chung quen biết càng lâu, thì càng có thể cảm giác được Dis rất mạnh.
Cho nên...
Trong đầu Karen hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó đứng cùng với Minna cạnh cửa sổ lầu ba, Dis vào phòng ngủ thay quần áo dắt theo vali xách tay ra khỏi cửa.
Lần kia, Dis cũng không phải đi số 128 phố Mink để tìm bà Alfred và bà Molly.
Vậy đến cùng thì lần kia Dis đi tìm ai, đánh nhau với ai, lại đến cùng là ai, có khả năng làm cho Dis bị thương?
“Karen, cháu đi lên đây một chút.” Thím Mary đối diện ở lầu hai ngoắc Karen.
“Được rồi, thím.”
Karen đi đến lầu hai, sau đó thím lại tiếp tục đi lên, lên đến lầu ba.
Bình thường mà nói, người trong nhà nói chuyện, đều ở là ở phòng ăn lầu hai, rất ít đi đến lầu ba, bởi vì lầu ba có phòng sách và phòng ngủ của Dis.
Ngày bình thường cho dù hiếu động như Lunt, lúc đi trên lầu ba cũng sẽ cố gắng nhẹ bước một chút.
“Chú đang chờ cháu lên đấy.” Chú Mason đứng trước cửa phòng sách của ông nội, cửa phòng sách là đang mở.
Karen đi vào, Dis ngồi sau bàn đọc sách, bưng chén, uống trà.
Cô Winnie thì đứng cạnh bàn đọc sách, cầm trong tay một chồng tài liệu, chú Mason và thím Mary thì đứng bên cạnh Karen.
“Cháu qua đây nhìn cái này một chút, đây là do chú thím cháu sắp xếp.” Dis nói với Karen.
“Được rồi.”
Karen đi tới, hai tay chú Mason đặt ở hai bên bả vai Karen: “Đến, ngồi xuống từ từ mà xem.”
“A, tốt.”
Karen ngồi xuống, đầu tiên, đặt ở trước mặt anh ta là một sổ tiết kiệm, con số ở trên là 100 nghìn Rael.
Rael là tiền tệ của Wien, không chỉ được lưu thông sử dụng ở Wien và thuộc địa của Wien, tại trong mắt của không ít người dân quốc gia khác, địa vị so với đồng tiền chính của quốc gia còn cao hơn.
Tỉ lệ quy đổi của Rael và Rupee, đại khái là 100 Rael có thể quy đổi thành 150 Rupee, bởi vì Ruilan có gần giống như nước phụ thuộc của Wien, tài chính gần như vị Wien khóa chặt, mặc dù bởi vậy mà đánh mất phần lớn quyền tự chủ về tiền tệ, nhưng Rupee và Rael ở Ruilan, chênh lệch quy đổi giữa chính phủ và chợ đen biên độ cũng rất nhỏ.
Cũng bởi vậy, sổ tiết kiệm của ngân hàng quốc gia Wien này, đã có tương đương với 150 nghìn Rupee tiền tiết kiệm.
“Đây là hợp đồng chấp thuận.” Cô Winnie đưa tờ tài liệu phía dưới cho Karen nhìn, “Chúng ta lấy danh nghĩa của nhà tang lễ Inmerais, vay tiền ngân hàng, thủ tục cũng đã làm xong.