Số 13 Phố Mink

Chương 256: Dạ hành (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau hai mươi phút, xe taxi dừng lại trước cổng nghĩa trang, đây là khu nghĩa trang nhỏ, mà cũng đã sớm “Đầy ngập khách”, vị trí của nó không tính là ở trong trung tâm thành phố những cũng không phải ngoại thành.

Cùng với nhận biết của mọi người trong đời trước về những điều kiêng kị về nghĩa trang không giống nhau, dân cư của thành phố La Giai cũng không có gì quá ghét bỏ về việc gần nhà mình có một cái nghĩa trang, trên một trình độ nhất định khoảng cách nhà gần nghĩa trang một chút ngược lại sẽ càng được yêu thích, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cái nghĩa trang này phải được xử lý tốt, cũng không phải giống như một cái bãi tha ma.

Đứng ở cổng nghĩa trang có thể thấy một cái nhà gỗ nhỏ, chắc là nhà của người giữ vườn, chỉ là bây giờ cửa đang đóng, người giữ vườn bây giờ cũng không có trong nhà.

Dis dọc theo đường nhỏ lát đá đi vào, sau đó, mang theo Karen cùng đi tới chỗ một bia mộ hợp táng chung.

Đây cũng là một đôi vợ chồng hợp tang cùng nhau, họ là Smith.

“Hôm nay, là ngày giỗ của cha mẹ cháu.”

Karen giữ im lặng.

Theo lý thuyết, lúc này anh nên quỳ xuống, tình cảm dạt dào mà kêu rằng “Cha me, con trai tới thăm hai người đây.”

Nhưng cách biểu đạt tình cảm ra vẻ quá mức này, Karen không làm được, hơn nữa còn phải làm trước mặt Dis, cái này cũng không phù hợp phong cách của mình.

Nhưng,

Karen vẫn là giơ dù, lui lại một bước, cúi đầu trước bia mộ.

Sau khi cúi đầu, Karen hỏi: “Thi thể của họ, mai táng ở chỗ này?”

Dis lắc đầu.

A, vậy thì là mộ quần áo.

Karen nhớ kỹ Pall đã từng nói qua, thi thể của nhân viên thần chức sẽ bị các đại giáo hội thu hồi về, bởi vì đây là một trong những vật liệu quan trọng, bà Molly lúc trước từng ngỏ lời xin mình một thân xác đã được thanh tẩy.

Dòng họ trên bia mộ là Smith mà không phải Inmerais, là vì che giấu tai mắt người khác, sợ bị quấy rầy sao?

Khóe mắt Karen liếc nhìn Dis một chút, cha mẹ của “Karen”, là do Dis tự tay giết chết, bởi vì lúc ấy bọn họ đã bị ô uế rất nghiêm trọng, đã không còn là người, thậm chí không còn tỉnh táo;

Cho nên ngày giỗ của bọn họ, cũng là ngày mà Dis rất đau lòng, một người xem trọng người thân như ông, tự tay giết chết hai người nhà của mình.

Dis không nói một lời đứng ở nơi đó, đứng yên thật lâu.

Karen ở bên cạnh cùng, cúi đầu, nhìn xem hạt mưa rơi xuống vũng nước mưa trước mặt.

Rốt cục,

Dis xoay người, xem bộ dáng là đang dự định rời đi, Karen bận bịu đi theo.

“Hôm nay mỗi năm ông đều sẽ đến nơi này sao?” Karen hỏi.

Ở bên trong ký ức của “Karen” trước, cũng không có ký ức cùng ông nội đến cúng bái cha mẹ mình.

“Ừm.” Dis lên tiếng, “Hàng năm đều sẽ chọn một bia mộ, dừng lại, đứng một lúc.”

“Ừm, hả?” Karen mở to hai mắt nhìn, “Cho nên, cái bia mộ mà ông đứng lúc nãy là?”

“Vợ chồng Smith, trên bia mộ không phải có viết sao?” Dis hỏi ngược lại.

Cho nên, cũng chả phải là mộ quần áo gì, cũng không phải dùng tên giả để che mắt người khác như mình tự suy diễn, dươi cái bia mộ kia chôn, thật là vợ chồng Smith chẳng quen biết!

“Thật bất ngờ sao?” Dis hỏi.

Karen mím môi, nói: “Là có chút ngoài ý muốn, nhưng có thể giải thích được, trong lòng có niềm thương nhớ mà nói thì cho dù chỉ là một tấm hình, một đóa hoa, một tia ánh nắng, cũng có thể gửi gắm sự tưởng niệm.

Ông nội cố ý tìm một cái nghĩa trang, lại chọn một cái bia mộ, trên cảm giác hình thức đã rất đầy đủ.”

“Cảm giác hình thức, cảm giác nghi thức.” Dis nghiền ngẫm hai chữ này, “Đúng, nói không sai.”

“Vậy kế tiếp...” Karen hỏi, “Lại chọn thêm một cái bia mộ?”

Dis lắc đầu, nói:

“Mưa càng lớn rồi, vẫn nên về nhà thôi. Cảm giác hình thức quá nặng, cũng không tốt.”

Karen và Dis cùng đi ra khỏi nghĩa trang, điều đáng được ăn mừng chính là, lúc trước tài xế xe taxi có vẻ mắc bệnh nấm chân, đang đậu ở chỗ đó mà... Móc chân.

Nhưng trời mưa xuống đón xe vốn cũng không dễ dàng, Karen giúp Dis mở ra cửa sau xe, chờ sau khi Dis ngồi vào, Karen chạy đến bên cửa còn lại ngồi vào.

“Số 13 phố Mink.”

“Được rồi, thưa ngài.”

...

Về đến nhà, đứng trước cửa nhà.

Dis đưa tay, đặt ở trên bờ vai Karen, vỗ vỗ, nói:

“Về nhà đi.”

Cảnh tượng này, đã từng xuất hiện một lần, chỉ lag khi đó Dis, có sát ý, bây giờ thì tràn đầy hiền lành.

Nhưng mà, ngay lúc Dis vừa đẩy cửa ra...

Karen bỗng nhiên ngừng lại bước chân,

Anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không đúng!

Cảnh tượng ngày đó lần nữa hiện lên ở trong đầu của Karen, mình dắt con chó vàng, Dis đứng ở bên cạnh mình;

Sau đó, Dis đưa tay khoác lên trên bả vai mình, hỏi mình một vấn đề: Phía trước là nơi nào?

Mình lúc ấy đương nhiên cho rằng, đây là bài kiểm tra cho mình, chỉ còn cách nói ra “nhà” để làm Dis mềm lòng mà từ đó bảo toàn tính mạng của mình;

Nhưng đây là trước khi xảy ra sự việc của ngài Hoven, cho nên tạo cho mình suy nghĩ đấy.

Trên thực tế, Dis từ vừa mới bắt đầu, cũng không có ý muốn giết mình.

Cho nên...

Cảnh tượng trong đầu óc của Karen, bắt đầu dịch chuyển, thị giác bắt đầu kéo dài ra, hướng tới đằng sau.

Phía trước,

Từ trái đến phải, cũng đồng dạng là từ trước ra sau,

Theo thứ tự là con chó bị dắt bằng dây thừng ngồi xổm ở bên trái ngoài cùng,

Đứng ở đằng sau con chó là mình đang cầm dây thừng,

Đứng tại đằng sau mà nghiêng người đặt tay khoác lên bả vai mình là Dis;

...

“Karen.”

“Ông nội...”

“Karen, nơi này, là nơi nào?”

“Nhà! ! !”

Lúc mình dùng giọng khản khàn mà nói lên đáp án này,

Bên trong cảnh tượng lúc đó,

Tay Dis khoác lên trên bả vai mình, thật ra đang làm một động tác bảo vệ mình, đồng thời, Dis nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía sau lưng, ánh mắt bên trong chứa sát ý,

Sát ý không phải dành cho mình,

Mà là một cái bóng đen mơ hồ đang đứng ở phía sau lưng mình, thậm chí là ở bên kia đường!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)