Hai ngày hôm nay sau buổi tối sinh nhật đấy, thím Mary lúc đi đường đều như đang bay, thì thầm khúc nhạc vui vẻ mà mình thích, sáng nay phu nhân Mark theo thường lệ đến nhà phàn nàn về việc hoa nhà bà ấy lại bị khách phúng viếng hái mất, thím Mary vậy mà chủ động xin lỗi bà ấy và ngỏ ý bồi thường;
Sự chuyển biết đột ngột này ngược lại làm cho Mark phu nhân bất ngờ mà có chút không biết làm sao, bà ta cũng không muốn thím Mary bồi thường, mà là quay đầu tức giận tự mình ngắt vài cành hoa, có lẽ, bà ấy cũng chỉ kiếm cớ để cãi nhau mà thôi.
Khép sách lại, ngoài bìa in một câu:
“Chính mình chạy theo sự thật, lại không cách nào nhìn thấy được sự chân thật.”
Karen yên lặng dùng ngón tay tính toán thời gian, không tính cả ngày hôm nay, 7 ngày mà Dis nói tới, cũng chỉ còn lại hai ngày.
Sinh nhật của thím đêm đó Eunice cũng đến; hôm qua, Karen cũng đi qua nhà Eunice uống trà chiều.
Karen rõ ràng cảm giác được, phu nhân Jenny đang chuẩn bị dọn nhà, mà bà ấy còn cố ý hỏi rằng mình có say sóng hay không.
Tóm lại, thời gian, đang từng bước tới gần.
“Đinh linh linh...”
Chuông điện thoại vang lên.
Karen đi qua, nhận điện thoại:
“Xin chào, đây là nhà tang lễ Inmerais.”
“Xin chào, tôi muốn tìm Karen. Inmerais.”
Đầu dây điện thoại bên kia là một âm thanh ôn hòa của đàn ông.
“Xin hỏi tìm anh ta có chuyện gì?” Karen hỏi.
“Có thể để cho Karen nghe máy không, chỗ này của tôi có một phần quà sinh nhật muốn tặng cho cậu ta.”
“Thật có lỗi, Karen bây giờ không ở nhà.”
Karen cúp điện thoại.
Bây giờ đã bắt đầu xuất hiện gọi điện thoại lừa đảo rồi sao?
Lúc này, Minna đi tới, cầm lấy một phong bì thư mà đưa cho Karen:
“Anh, vừa nãy lúc về em quên mất, đây là thư có người đưa cho anh đấy.”
“Ai đưa cho anh vậy?” Karen nhận phong bì thư, phát hiện phía trên phong bì mà không viết tên của người nhận.
“Là một vị giáo sĩ tên gọi là Simon, lúc ở trạm tàu điện có đến tìm chúng em bảo rằng anh ta là bạn tốt của ông nội, hỏi trong nhà chúng ta ai là người thông mình nhất, sẽ được ông ta tặng cho một món quà.
Em lúc đầu cũng không tính trả lời, bởi vì em cảm thấy người này rất kì lạ.
Nhưng Lunt nói trong nhà anh Karen là người thông mình nhât, sau đó Chris cũng lập tức gật đầu phụ họa theo.
Cái vị giáo sĩ đã đưa cho chúng em phong bì thư này, để chúng em đem về giao cho anh.
Anh à, cái tên giáo sĩ kia có phải là kẻ lừa đảo không?”
“Có khả năng.” Karen dặn dò, “Lần sau em phải cẩn thận hơn một chút.”
“Ừm, nhưng anh ta chỉ đưa một phong bì thư là bỏ đi.”
“Được rồi, để anh xem thử, đúng rồi, trong tủ lạnh có sữa chua anh làm đấy, em bảo Chris với Lunt cùng ăn đi.”
“Được rồi, anh.”
Minna ôm Karen, hôn một cái trên mặt Karen rồi chạy đi.
Minna luôn luôn bình tĩnh hiểu chuyện bỗng nhiên trở nên vui mà biểu hiện tình cảm, đó cũng không phải bởi vì Minna thay đổi, mà là bởi vì tâm tư cẩn thận của cô đã nhận ra được điều gì
Karen một lần nữa ngồi xuống, mở ra phong bì thư:
“Xin chào, khi đọc được bức thư này, chúc mừng bạn, bạn là người may mắn đã được vận mệnh lựa chọn.
Tôi sẽ dẫn dắt bạn bước lên nấc thang thật sự của thế giới này, thưởng thức cảnh vật thật sự của nó.
Nếu như bạn nguyện ý,
Tám giờ tối nay,
Có thể đến cổng giáo đường của phố Mink, tôi sẽ chờ bạn ở đó.
Người tiếp dẫn của bạn—— Simon.”
“Ha ha.”
Karen sau khi đọc hết tin, nở nụ cười.
Hình thức của bức thư này, tự nhiên để anh ta nhớ đến kiếp trước, trong lúc nhận hàng, bên trong còn có mấy bức thư lừa đảo trúng thưởng.
Nhưng mà,
Sau khi cười xong,
Vẻ mặt của Karen cũng theo đó mà nghiêm túc xuống.
Vừa gọi điện thoại vùa gửi thư, mà vị trí địa điểm vẫn là cái giáo đường nơi ông nội đang làm việc, trêu đùa thì có thể, nhưng xem nó là lừa đảo thì quả thật đang tự mình lừa dối mình.
Và,
“...”
Karen xé bức thư.
“A, đồ đần mới đi.”
Karen đi đến lầu hai, đúng lúc này, anh trông thấy Dis đi xuống.
Hai ông cháu ánh mắt vừa mới giao hội,
Karen lập tức mở miệng nói:
“Ông nội, có một tên giáo sĩ thông qua Minna gửi cho cháu một bức thư, lúc trước còn có một cú điện thoại gọi đến tìm cháu, nói cháu là người may mắn được vận mệnh lựa chọn, trong thư còn hẹn cháu đến gặp mặt 8 giờ tối nay tại trước cổng giáo đường phố Mink. Người viết ký tên là Simon.”
Thông báo hoàn tất.
Dis nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã biết rồi.
Karen thì nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, đến giờ, anh nên chuẩn bị bữa tối.
“Bữa tối cháu cũng không cần chuẩn bị.”
“Ừm?”
“Theo ông đi ra ngoài một chuyến.”
“Được rồi, ông nội, cháu đi lấy chìa khóa xe... A không, ông nội, chú Mason đã lái xe tang đi rồi, hôm nay có nghiệp vụ cần làm.”
“Đi bộ là được rồi.”
“Được rồi, ông nội.”
Karen đi theo Dis xuống lầu một, bên cạnh cửa phòng khách có đặt mấy cây dù, toàn bộ là màu đen.
Đằng nào thì dù của nhà tang lễ, có quá nhiều màu sắc phong phú cũng không thích hợp.
Dis che dù đi ở phía trước, Karen che dù theo ở phía sau, hai ông cháu đi vào trong màn mưa.
Karen không có hỏi Dis muốn đi đâu, dù sao chỉ cần đi theo là được, chỉ có điều, không phải hướng về giáo đường.
Đi đến đầu đường, Dis ngừng lại, Karen cũng ngừng lại.
Một chiếc xe taxi chạy qua, Dis ngoắc xe, xe dừng lại trước mặt hai ông cháu.
Karen tiến lên mở cửa sau xe ra cho ông mình bước lên trước, sau đó mình ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Thì ra, ông nội nói đi bộ, ý là đi bộ ra ngoài mà đón xe.
Địa điểm mà ông nói, là nghĩa trang ở phía tây.