Trời mới vừa tạnh không được mấy ngày, mưa lại rất ganh tỵ mà kéo nhau bu đến.
Mưa lúc ngày đông có thể xem là một loại hình phạt, nếu ở ngoài trời, hạt mưa có ở khắp nơi sẽ len lỏi theo khe hở trên áo quần, nếu ở trong phòng, cái không khí lạnh lẽo kia sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác rằng mình đã nằm trong quan tài.
Karen ngồi ở phòng khách, đang cầm trong tay một quyển sách lật xem, đây là một quyển sách mà Eunice đưa cho mình, tên sách gọi là « nhật ký cuồng tưởng ».
Tác giả tên gọi là “Robert”, nhân vật chính cũng tên là Robert.
Robert bên trong quyển sách là một tên có đam mê lõa thể, rất thích thân thể trần truồng chạy trong đêm tối, là loại không mảnh vải che thân, bởi vì trong sách nhân vật chính được tác giả diễn tả hai bên đùi trên người anh ta lúc nào cũng có cảm giác đang bị quất roi;
Câu chuyện được kể lại theo hình thức nhật ký, ở trong ghi lại nội dung rất nhiều ngày, những câu chuyện ly kì mà ban đêm nhân vật chính trải qua trong lúc chạy bộ.
Ví như, có một ngày lúc anh ta chạy ngang qua một quầy hàng ban đêm, trông thấy một đôi vợ chồng già đang nấu chính đầu của họ trong nồi, trong nồi vừa bốc lên hơi nóng vừa truyền đến tiếng chào hàng mời khách của họ, mời anh ta đến nếm thử hương vị mới ra mắt của cửa hàng.
Có một đêm anh ta chạy ngang qua một cây cầu nhỏ, phía Tây của cầu nhỏ là dung nham đang nhấp nhô, phía đông chính là mặt sông băng giá;
Có một đêm, anh ta chạy qua một bưu điện, trông thấy một đám người đưa thư như những kẻ mất trí mà điên cuồn nhét những bức thư vào trong miệng mình, từng cái bụng phình to ưỡn ra, giống như là một đống núi nhỏ, sau đó những nhân viên bưu điện khác đang cùng nhau cố gắng ép nhét những người đưa thư đã nuốt đầy thư vào trong hòm thư.
...
Một ngày cuối cùng của quyển nhật ký trong quyển sách này đó là,
Đêm đó lúc Robert chạy bên ngoài gặp phải không ít người, sau đó những người đi đường này nhìn thấy anh ta đang trần truồng, từng người ngượng ngùng kêu gào lên rồi cởi bỏ quần áo trên người mình, cứ như việc mặt quần áo là một chuyện vô cùng thiếu văn minh và không đạo đức vậy, mặc quần áo mới cần lén lút trốn trốn tránh tránh không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau một ngày nhật ký cuối cùng này, là lời kết thúc của quyển sách:
Sau ngày hôm đó, ta đột nhiên cảm giác được không còn ý nghĩa, cũng không biết là chạy trong đêm không có ý nghĩa, hay là lõa thể ở bên ngoài là không có ý nghĩa.
Lúc lần thứ nhất Karen xem hết quyển sách này, cảm thấy có điểm giống với « Thần Khúc » của Dante;
Bởi vì bên trong sách diễn tả rất nhiều cảnh tượng, đều không giống như cảnh tượng ở nhân gian.
Nhưng có thể nhìn ra từ bên trong rất nhiều ẩn dụ, chỉ có điều đây có phải do tác giả thật sự cố ý ám chỉ hay vẫn là do độc giả gượng ép giải thích, thì cũng không ai biết cả.
Bởi vì sau khi quyển sách này vừa phát hành được một năm, lúc sách vẫn đang bán rất chạy, tác giả Robert đã lựa chọn treo cổ tự sát, làm cho quyển sách này lại tăng thêm rất nhiều sắc thái thần bí, thậm chí còn có rất nhiều phân tích liên quan tới « nhật ký cuồng tưởng ».
Lúc này, Minna, Lunt cùng Chris, ba đứa trẻ che ba cây dù trở về.
Bọn chúng hôm qua vừa hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, buổi trưa hôm nay vào trường học nhận phiếu điểm, không thể không nói, tốc độ chấm bài của giáo viên trong trường thật sự rất nhanh.
Từ trên nét mặt đến xem, Minna vẻ mặt bình tĩnh, thành tích của cô bé vẫn luôn rất tốt, thi cuối kỳ cũng chỉ dễ dàng như bước ngang qua sân khấu;
Chris mặt mỉm cười, chắc thành tích cũng không tệ;
Lunt thì có vẻ hơi... trầm mặc.
Con cái thế hệ này của nhà Inmerais, thành tích học tập của nữ có vẻ tốt hơn nam, trước đó thành tích học tập của cái “Karen” kia cũng rất bình thường.
Chỉ là bây giờ Karen đều không cần đi học, Lunt đã mất đi một đồng chí cùng chiến tuyến, không thể không một mình đón nhận áp lực học tập.
“Thi không được tốt sao?” Karen hỏi Lunt.
Lunt nhẹ gật đầu.
“Vậy em nhanh lên một chút mà đi nói cho thành tích lần này cho mẹ em đi, sau đó lại hứa với mẹ sẽ cố gắng hơn vào lần sau, thừa dịp mấy ngày nay tâm trạng của thím vẫn còn đang tốt.”
Nghe được lời anh mình nhắc nhở, con mắt của Lunt lập tức sáng lên, lập tức chạy về phía tầng hầm đi tìm thím Mary.
Không bao lâu, Lunt cười mà quay lại, tất nhiên, thành tích thi cuối kỳ không tốt đã trốn qua được, mẹ cũng không mắng, cũng không đánh cậu ta, càng không tịch thu đống thẻ bài của cậu ấy, mà giống như lời anh đã nói, dặn dò cậu học kỳ sau phải cố gắng hơn.
“Ha ha, anh.”
Lunt sau khi “thoát nạn” thành công cuối cùng cũng vui vẻ mà nghỉ đông.
“Lunt, đến lau sàn đi!” Minna trên lầu hai kêu tên em mình.
“Tới đây !”
Lunt chạy lên trên lầu.
Karen biết tâm trạng của thím Mary mấy ngày hôm nay rất tốt, hôm trước là sinh nhật của thím, Karen giúp thím chuẩn bị một bữa tối sinh nhật rất thịnh soạn, đương nhiên, những điều này cũng không phải quan trọng nhất;
Quan trọng nhất chính là, lúc trên bàn ăn, Dis tự mình nâng chén nói với thím Mary:
“Con đã vất vả rồi, bởi vì việc làm ăn trong nhà, bởi vì Mason, bởi vì bọn nhỏ trong nhà.”
Thím Mary nhận được sự công nhận từ cha chồng mình, một hơi uống cạn sạch rượu đỏ trong chén, sau đó vùi đầu, khóc rống thật lâu.
Thật ra thím ấy muốn cười, nhưng có đôi khi hình thức thể hiện của sự vui sướng ngược lại đó chính là khóc.
Địa vị của Dis ở trong lòng của mọi người rất khác biệt, cho nên được Dis mở miệng khẳng định ngay trước mặt có ý nghĩa rất trọng đại đối với thím Mary.