Số 13 Phố Mink

Chương 253: Bảo vệ (4)

Chương Trước Chương Tiếp

“Cô à, cô thế nào rồi?” Karen tiến lên dò hỏi, “Không đáng vì loại người như thế tức giận, thật đấy.”

Karen cho là cô Winnie còn đang đau lòng vì chuyện của tên Parker kia lúc hồi sáng, nhưng bây giờ Parker đoán chừng đã lên trên trời mà sám hối với thần rồi, chẳng mấy chốc nữa Alfred sẽ trở về để báo cáo.

Chỉ là loại chuyện này, Karen cũng không muốn nói cho cô Winnie và Chris, cứ để tên kia rời đi thế gian này là do việc ngoài ý muốn mà thôi.

Thật ra thì, Karen đã hiểu lầm.

Cô Winnie sở dĩ ngồi lau nước mắt, là bởi vì cô vừa mới bị anh của mình, cũng chính là chú Mason trách mắng.

Chú Mason trực tiếp quát cô Winnie:

Mary không nói cho anh, anh còn có thể thông cảm được, có thể hiểu được, cô ấy không phải họ Inmerais, cô ấy khẳng định sẽ càng cân nhắc vì Minna và Lunt.

Còn em thì sao, em đã nhận ra được, vì cái gì mà không chủ động nói cho anh?

Chẳng lẽ em đã quên rằng mình đã ly dị với chồng và đổi họ trở lại thành Inmerais rồi sao?

Chúng ta làm như thế này, có xứng đáng với anh cả đã mất sao?

Dưới những lời chất vấn của chú Mason, cô Winnie cũng không cãi lại, chỉ là ngồi lau nước mắt.

“Ngồi.” Chú Mason chỉ chỉ ghế sô pha.

Karen cảm giác không khí có chút kỳ lạ, cũng ngồi xuống theo.

Chú Mason cũng ngồi xuống, nhìn xem Karen, rất chân thành mà hỏi thăm:

“Karen, cháu nói thành thật cho chú nghe, cháu sẽ cùng với tiểu thư Eunice đi đến Wien sao?”

Karen sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Chắc là vậy.”

“Cháu là tự nguyện sao? Ông của cháu nói, cháu là tự nguyện.”

“Ông nội nói không sai, chính cháu tự nguyện, ông đã trưng cầu ý kiến của cháu mấy lần, cháu đều lựa chọn muốn đi Wien.”

Chú Mason cũng cuống lên, nói thẳng: “Đây là đạo lý gì chứ, đây là nhà của cháu, Karen, nơi này là nhà của cháu, căn nhà này, nhà tang lễ này, tất cả chúng cũng là của cháu, cũng chỉ thuộc về cháu mà thôi.

Cháu hãy ở lại đi, trưởng thành thêm một chút... Không, cũng không cần trưởng thành, ngay tại lúc này.”

Chú Mason nhìn về phía cô Winnie, cô Winnie lấy ra trước mặt một trang giấy vừa mới viết xong;

“Karen, chú và cô của cháu sẽ trả lại toàn bộ cổ phần, bao gồm cả một phần kia của thím Mary, cái nhà này, cái sản nghiệp này, chính là của cháu.”

Karen cảm giác mình tựa như đã hiểu chuyện này là như thế nào, trong lòng như có một dòng nước ấm áp đang chảy qua.

Thật sự, anh ta đã từng thấy qua rất nhiều lần người thân trong gia đình vì tiền tài mà trở mặt với nhau, những người thân vẫn giữ được tấm lòng như cũ trước sự cám dỗ của tiền tài, quả nhiên là hiếm có vô cùng.

Karen đem tờ giấy này đẩy trở lại cho chú Mason và cô Winnie, cười nói:

“Chú, cô, cháu thật sự muốn đi Wien.”

“Tin tưởng lời chú nói, đi làm con rể ở nhà người ta, khoảng thời gian này có thể sẽ rất khó chịu, mà cháu lại là người rất kiêu ngạo, chú có thể cảm nhận được.”

“Không phải.” Karen giải thích nói, “Chú à, cháu thật sự muốn đi xem một chút, thật, cháu muốn thăm quan thế giới bên ngoài. Chú cũng không thể cho phép mình lúc trẻ phiêu bạt đó đây, mà đến phiên cháu, thì tư cách ra ngoài cũng bị tước đoạt chứ?”

“Cái này không phải là cùng một chuyện!” Chú Mason phản bác.

“Cái này là một chuyện.” Karen đi đến sau lưng chú Mason và cô Winnie, đưa tay, ôm bờ vai của bọn họ, “Cháu đã nghe ông nội nói qua...”

Nhưng thật ra là nghe Pall nói.

“Tình cảm của chú thím với cha cháu cũng rất tốt, vô cùng tốt.”

“Cha của cháu, là một người anh cả rất tốt.” Mason nói.

“Đúng thế.” Cô Winnie nói.

“Năm đó, chú và thím đều từng ra ngoài xông pha, nhìn qua thế giới này, sau đó, lại về nhà, bởi vì nơi này, vẫn luôn luôn là nhà của chú và thím, bất cứ lúc nào, mọi người trở về, nơi này cũng sẽ rộng mở cửa lớn mà đón chào mọi người cả.

Cháu cũng giống như vậy thôi.

Nếu như cuộc sống của cháu ở Wien không được tốt đẹp, hoặc là cuối cùng không thể cùng với tiểu thư Eunice đến với nhau, cháu cũng có thể quay trở về nơi này.

Giống như chú và thím lúc trước vậy, bởi vì cháu biết rằng, nơi này vĩnh viễn sẽ là nhà của mình, một khi cháu quay trở lại, sẽ có chú thím, cô và đám anh em họ của mình đón tiếp nồng nhiệt.

Cho nên, ký cái tờ giấy này, có ý nghĩa gì sao?

Không có cổ phần, chú và cô cũng không thèm nhận đứa cháu này hay sao?

Có cổ phần, cháu cũng không phải là cháu của cô chú hay sao?

Chúng ta là người một nhà,

Những thứ này,

Không cách nào tách chúng ta ra, cũng không cách nào trở thành rào chắn giữa chúng ta.”

Dưới sự thuyết phục và khuyên bảo của Karen, chú Mason cuối cùng cũng không cưỡng cầu Karen ký vào giấy chuyển nhượng;

Karen đẩy chú và cô lên lầu hai, để bọn họ sớm đi nghỉ ngơi một chút.

Chờ lúc Karen trở lại lầu ba, trông thấy Dis đang đứng ở cầu thang nơi lầu ba.

“Mason tới tìm ông, nó thậm chí còn muốn ầm ĩ với ông một trận, cái này trước kia dường như chưa bao giờ xảy ra.”

“Chú có chút quá kích động.” Karen nói.

Dis mở miệng nói:

“Cho nên, từ quá khứ đến bây giờ, có người nhà như vậy, ông rất tự hào.”

Karen nhẹ gật đầu, nói:

“Cháu cũng rất tự hào, từ nay về sau, có thể bảo vệ cho người nhà.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)