Chú Mason lúc này mở to hai mắt nhìn, kêu lên: “Cha muốn để cho Karen đến Wien?”
“Cho nên vì thế, em mới cùng với Winnie nghĩ đến việc nếu như Karen thật sự sẽ cùng với tiểu thư Eunice về Wien, vậy chúng ta bây giờ phải lập tức kiếm ra một khoản tiền mặt sau đó đổi sang Lech, giá phòng ở Yorktown cũng không rẻ gì, nhưng ít ra cũng phải giúp Karen chuẩn bị tốt một căn phòng chung cư nhỉ?
Karen có vào ở cùng trong trang viên nhà gái hay không là một chuyện, nhưng nếu đã tới sống tại Yorktown làm sao lại không có một chỗ nghỉ chân thuộc về mình?
Đến lúc đó lỡ như hai bên có chuyện gì cãi nhau, mâu thuẫn gì đó, Karen có thể ngay cả một chỗ để về cũng chả có, nó dù sao cũng là một người đàn ông.”
“Anh, ngày mai anh đi hỏi cha một chút xem, không, anh bây giờ phải đi hỏi cha ngay, hỏi ông ấy xem ông ấy đang nghĩ gì, có phải thật sự muốn để Karen đến Wien hay không!”
Chú Mason xoay người xuống giường xỏ dép lê vào.
“Ai, anh đi làm cái gì đấy, việc mà cha đã quyết định thì anh làm gì mà can thiệp được?”
“Không, anh phải đi, anh đang rất bực bội!
Anh cả đã không còn, sao có thể để cho Karen đi Wien!
Nhà Inmerais chúng ta, còn chưa suy sụp đến mức độ này!”
“Vậy anh hãy đợi đến ngày mai rồi hỏi cũng được mà, bây giờ cũng quá muộn rồi, cha có lẽ cũng đã nghỉ ngơi rồi.”
“Không được, nếu cha không ở trong phòng sách thì anh phải đến phòng ngủ để tìm ông ấy, cho dù ông ấy đã ngủ đi chăng nữa thì anh cũng phải đánh thức ông ấy dậy, bởi vì trước đó anh còn không biết, nhưng bây giờ anh đã biết, anh cũng không thể nào cho phép mình giả ngu nữa.
Mary, em có biết không, anh thật sự rất sợ hãi, sợ rằng cha là bởi vì chúng ta quay trở về, cho nên mới quyết định đem đưa Karen ra ngoài để cho anh đến kế thừa gia nghiệp.”
“Ba!”
Mason tự tát mình một cái,
“Anh sao có thể làm ra loại chuyện như thế này, nếu thật sự là như vậy, anh vẫn xứng đáng để Karen gọi mình là Chú sao!”
“Cha... Sẽ không nghĩ như vậy đâu, cha luôn là một người hành xử rất công chính mà.”
“Nhưng anh cũng không thể cho phép chuyện này xảy ra, tuyệt đối không cho phép, cái nhà này, cái công ty tổ chức tang lễ này, là của Karen!
Năm đó, cha gọi ba anh em bọn anh đến trước mặt, rất trịnh trọng mà hỏi qua ba người chúng ta ai sẽ kế thừa công việc làm ăn của gia đình.
Anh và Winnie đều từ chối, thứ bọn anh hướng tới là thế giới bên ngoài, bọn anh từ nhỏ lớn lên trong nhà tang lễ Inmerais này, bọn anh đối với công việc này đã sớm chán đến tận cổ!
Bọn anh cảm thấy nếu như sau này khi lớn lên còn phải tiếp tục xử lí cái nghề này, quả thực là đang tự mình lãng phí tuổi thanh xuân, lãng phí sinh mệnh, chà đạp cuộc đời của mình!
Anh cả sau khi thấy anh và Winnie đều từ chối, anh ấy đã lựa chọn nguyện ý kế thừa nhà tang lễ này.
Khi đó anh và Winnie đều còn quá trẻ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy nếu anh cả đã đồng ý kế thừa công việc của gia đình thì anh cùng với Winnie có thể tự do làm điều mình muốn, nếu không chúng ta thật sợ rằng cha sẽ cưỡng ép mà chọn ra một người sau đó chọn đến bọn anh.
Nhưng khi ấy thật ra là do anh cả đã trao quyền lựa chọn cho bọn anh, anh ấy tác thành cho mong muốn của em trai và em gái của mình.
Công việc của anh sau này, khi đó lúc vẫn còn chưa gặp em, thật ra khoản tiền đầu tiên mà anh dùng để đầu tư cổ phiếu là do anh cả cho, một khoản tiền không nhỏ.
Winnie từ đâu mà có nhiều tiền riêng như thế mà đưa cho tên chó Parker kia mở nhà máy? Đó cũng là do anh cả cho.
Cho nên,
Anh cả vì bọn anh mà lựa chọn kế thừa sự nghiệp của gia đình, nhưng cùng lúc đó, anh ấy thật ra cũng đã phân chia gia sản cho anh và Winnie.
Kết quả hiện tại, con trai duy nhất của anh ấy lại bị đưa đến Wien.
Mary,
Anh rất xin lỗi,
Cho dù bây giờ anh phải dắt em và các con ra ngoài đường để ngủ, thì anh cũng không cho phép chuyện này có thể xảy ra!
Dựa vào cái gì mà lúc trước anh và Winnie đều lựa chọn được tự do, để anh cả ở lại;
Đợi đến lúc cánh chim của chúng ta gãy ở bên ngoài, sau khi trở về còn phải tranh giành tổ của con anh ấy?”
Nghe được chú Mason nói như vậy, thím Mary cũng không còn kéo chú ấy lại.
“Lúc trước khi cha nói chia cổ phần của nhà tang lễ ra cho mỗi người để dễ quản lý hơn, anh đã không đáp ứng, anh và Winnie trở về cũng chỉ cầu một nơi ở lại, nào có tư cách nắm giữ cổ phần, số cổ phần này, cái gia nghiệp này, vốn dĩ chính là của Karen.
Anh đi tìm cha để nói cho rõ!”
Chú Mason đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới lầu ba, trước hết gõ gõ cửa phòng sách.
“Vào.”
Chú Mason đứng ở trước cửa hít sâu một hơi, mở cửa, đi vào.
Đại khái một sau một khắc đồng hồ,
Chú Mason bước ra khỏi phòng sách.
...
“Kẹt kẹt...”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt của chú Mason.
Karen đang ngồi trước bàn mà đọc sách ngẩng đầu: “Chú?”
“Karen, cháu ra đây một chút.”
“Được rồi.”
Karen đi theo chú xuống dưới cầu thang, đi đến lầu một.
Đèn ở lầu 1, chỉ mở ra một cái ở hướng Tây Bắc, là chỗ đặt ghế sô pha và bàn uống trà.
Cô Winnie lúc này đã ngồi sẵn ở chỗ đó, vừa lau đôi mắt đã ửng đỏ vừa rót cà phê.