Số 13 Phố Mink

Chương 249: Gặp thần (4)

Chương Trước Chương Tiếp

“Đề nghị rất tuyệt.”

Pall đi vào Karen phòng ngủ, nhảy tới trên bàn.

Bởi vì cửa không khóa, cho nên Karen rõ ràng trông thấy con mèo trong nhà này đang ngồi trên tờ giấy, mặt mèo nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, không nhúc nhích, giống như đã hóa đá.

Karen thấy thế, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ.

Pall nói: “Đừng quấy rầy tôi, tôi đang tìm kiếm cảm xúc.”

“Ừm?”

“Nếu cảm xúc đặt vào không đúng chỗ, từ ngữ viết ra sẽ không có linh hồn.”

“Được rồi, cố lên.”

Karen giúp Pall đóng cửa lại, để tránh không khí lưu thông bên ngoài quấy rầy đến ý nghĩ của nó;

Sau đó, Karen đi đến cửa phòng sách của Dis, gõ cửa.

“Vào.”

Đi vào phòng sách của Dis, Karen trông thấy Dis đang mặc một bộ áo len màu trắng.

“A, trời ạ, đây là áo len mới mà cô Mary mua cho ông sao, màu sắc và hình thức này, thật quá hợp với ông nội, nhà thiết kế của cái áo len chắc phải được xuất hiện trên trang bìa tạp chí.”

Dis nhìn thoáng qua Karen, nói: “Là cô cháu đan cho ông.”

“Ừm? Lại là do bác gái đan sao, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng được, cháu cảm thấy bác gái không nên bên trọng bên khinh, cũng nên dệt cho đứa cháu trai này một cái.”

Dis biết Karen đã sớm biết áo len là do ai tặng, Karen cũng biết Dis biết mình biết áo len là ai tặng;

Tựa như là nhiều khi Karen sẽ chủ động nịnh nọt một câu, đợi cho Dis trả lại một câu;

Nói như thế nào đây, Karen biết Dis thích loại cảm giác này, rốt cuộc thì Pall đã từng nói qua rằng trong cách nói chuyện, mình thật sự giống y như đúc với Dis lúc còn trẻ.

Dis đã thích, vậy mình sẽ chủ động nói thôi, dù sao là hiếu thảo với ông nội của mình.

“Winnie nói xin lỗi với ông, vì việc trước kia nó quyết định khăng khăng sống cùng với tên đàn ông kia.”

“Cái này cũng không có gì cần phải xin lỗi cả, ông nội cũng không có khả năng sẽ thật sự trách cô, nhưng mà, cứ như vậy, cô có thể tự cho lòng mình một lời khuyên.”

“Đúng thế.” Dis gật nhẹ đầu, “Winnie trước lúc kết hôn, tính cách cũng rất sáng sủa.”

Ở điểm này, Pall trái lại cũng đã từng nói với mình, cô là một người theo đuổi tình yêu nồng nhiệt mà đứng lên chống lại gia trưởng phong kiến.

“Ông nội, hôm nay Parker có tới.” Karen nói một câu nói nhảm.

Bởi vì anh rất rõ ràng, chỉ cần Dis ở nhà, tất cả mọi việc xảy ra trong căn nhà này, ông ấy đều có thể biết rõ.

“Ông biết là hắn có tới, nhưng ông cũng không muốn nhìn thấy hắn.”

Dis nhìn xem Karen, khóe miệng lộ ra ý cười.

Tính nết của hai ông cháu thật sự là quá giống, hình thức giao lưu của hai bên cũng thường thường không cần nói lời quanh co gì, trêu ghẹo lúc mở màn và nói móc cũng không tính, đó là vì làm ấm bầu không khí.

Cho nên, nói nhảm vào một vài thời điểm, cũng rất có ích.

“Ông vẫn cảm thấy, đó là việc của chính bản thân Winnie, bất kể như thế nào, đó là người nó đã từng lựa chọn, là chồng trước của nó, hơn nữa còn là cha đẻ của Chris.”

“Cô nói hi vọng vĩnh viễn không bao giờ lại nhìn thấy hắn, Chris hôm nay hỏi hắn sao còn chưa chết.”

“Đó là lời nói nhảm của họ, cháu chắc cũng biết rõ, lời nói nhảm của phụ nữ, cũng không thật sự làm được.”

Karen lắc đầu,

Nói:

“Ông nội, đầu óc của cháu hơi đần, dễ dàng tin tưởng người khác, người khác nói cái gì cháu sẽ tin cái đó.”

“Chúng ta không có tư cách đi khoa tay múa chân chỉ trỏ cuộc đời của người khác phải làm gì, không phải sao?” Dis hỏi.

“Ông nội, ông không tức giận sao?” Karen hỏi.

Một đêm kia, Dis cùng với mình đi xử lý Morff, tổng biên tập vân vân, nhiều người như vậy đều tiễn đi hết, Karen không cho rằng Dis là một người hiền hòa, hoặc là nói, ông ấy chỉ hiền hòa đối với người nhà mà thôi.

Cho nên, Parker ruồng bỏ con gái của ông mà vẫn còn sống cho đến bây giờ, thật là vô cùng may mắn.

“Ông tất nhiên là tức giận, nhưng ông vẫn là cho rằng, làm một người cha, không nên làm ra những việc quá mức cực đoan.”

“Thế nhưng là, nếu không tính ngày hôm nay sắp hết, ông còn có thời gian năm ngày.”

“Chuyện của hắn và Winnie, có tha thứ cho hắn hay không phải do chính Winnie và Chris quyết đinh, nói không chừng một năm sau, năm năm sau, nói không chừng sau này khi Chris lớn lên, sau đó kết hôn, có con, sẽ có thay đổi đâu, không phải sao?”

“Ông hứa với cháu rằng năm ngày sau ông sẽ không chết, nhưng cháu cũng rất tò mò, chính ông phải chăng có lòng tin mình có thể sống cho đến lúc Chris kết hôn và sinh con hay không.”

Dis đưa tay chỉ vào đỉnh đầu, nói: “Cho dù Chris không nguyện ý tha thứ cho người cha này, tội lỗi của hắn ta, cũng phải giao cho thần trên trời xử phạt, mà không phải những người mang tiếng người thân như chúng ta trút giận.”

“Đúng vậy, ông nội, ông nói rất đúng.”

Karen dùng sức gật đầu một cái,

Sau đó nói:

“Cho nên, cháu đã phái Alfred đi tiễn hắn ta lên trời gặp Thần.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)