Rốt cuộc thì, cô Winnie vì quyết định ban đầu của mình mà không tiếc đoạn tuyệt với Dis, lựa chọn “Tình yêu”, cùng sống chung với Parker;
Đợi đến sau khi hôn nhân thất bại, cô Winnie vì kế sinh nhai và tương lai của con gái, lại không thể không một lần nữa trở về cầu sự giúp đỡ của cha mình.
Không giống với chú Mason có gương mặt dày hai lớp,
Có thể hô to rằng: Cha à, cha đã lớn tuổi rồi nên con cũng không an tâm cho sức khỏe của cha, cho nên mang theo vợ và bọn nhỏ đến chăm sóc báo hiếu cho cha.
Còn cô Winnie là một người rất truyền thống, cũng bởi vì vậy, trong lòng cô sẽ chịu nhiều áp lực hơn.
Mà lúc cha mẹ mình ly hôn, Chris đã hiểu chuyện, cho nên cô nhớ rất rõ rằng người phụ nữ mà cha mình dang díu đã tìm đến nhà và làm nhục mẹ mình ra sao, cùng với lúc người cha kia nghe mẹ mình nói chỉ cần con gái mà không cần tài sản, trên mặt hiện lên ý cười rất rõ ràng.
Trong nhà, cô vẫn luôn rất hâm mộ Minna và Lunt có một người cha tốt như chú Mason
Đúng vậy, chú Mason mặc dù đã từng thất bại trong sự nghiệp, nhưng ở trong nhà, chú ấy luôn là một người cha rất tốt và đúng mực, điểm này, ngay cả Karen cũng cảm thấy như vậy.
Nghe được lời con gái nguyền rủa mình,
Karen phát hiện trong mắt của Parker hiện ra vẻ tức giận, nhưng hắn ta vẫn là tiếp tục làm ra vẻ tình thân cao cả, muốn tiến lên phía trước ôm Chris.
Chris tránh sau lưng Karen, Karen nhìn xem Parker, không có nhường đường ra.
Đang lúc Parker chuẩn bị đẩy Karen ra, Alfred ra tay rồi, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Parker, Parker muốn giãy giụa, nhưng lại không có cách nào tránh thoát.
“Parker, xin hãy cút ra ngoài, về sau cũng xin ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta và Chris, ngươi xuất hiện cũng chỉ làm ta và Chris cảm thấy buồn nôn hơn mà thôi!” Cô Winnie gần như thét lên mà chỉ ra ngoài cửa.
Karen mở miệng nói: “Ra ngoài!”
“Ngươi...”
Alfred nhấc Parker lên, người đàn ông này cũng không thấp nhưng ở trước mặt của Alfred thì giống như một con gà con.
Chỉ là, không có những mệnh lệnh khác, Alfred cũng chỉ xách Parker ra ngoài cửa sân, sau đó buông hắn ta xuống, cũng không làm ra những động tác khác.
Cuối cùng thì, tên này cũng đã từng là người trong nhà.
Am hiểu mới có thể làm người dẫn chương trình chuyên mục tình cảm của « Chuyện Kể của La Giai », thì làm sao lại không hiểu được ý của người khác?
Không nhìn thấy Ron từ đầu đến cuối đều không nói chuyện cũng không có động tác gì sao, nếu không phải đối phương trực tiếp đi về phía của Karen, Alfred cũng vẫn sẽ an tĩnh đứng ở bên cạnh mà nhìn xem;
Việc trong nhà của người ta, người ngoài nhúng tay vào không hợp.
Parker bị xách ra bên ngoài chỉ có thể có chút ủ rũ trở lại bên trong xe của mình, lúc khởi động xe, trong miệng mắng thầm:
“Đồ đĩ không muốn mặt mũi, tạp chủng không hiểu chuyện!”
Rất đáng tiếc là, Alfred biết đọc môi ngữ.
Sau khi trở về trong phòng khác, đứng bên cạnh người của Karen, thuật lại câu chuyện một chút.
Karen nhẹ gật đầu.
...
Cô Winnie cầm hai cái áo len, đi tới lầu ba, đứng trước cửa phòng sách của cha mình, gõ cửa một cái.
“Vào.”
Cô Winnie đi vào trong.
Khoảng chừng hai tiếng sau.
Cô Winnie mở cừa phòng sách, đi ra, hốc mắt ửng hồng, hiển nhiên là do vừa mới khóc lớn qua, nhưng cô vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt vừa cười, rõ là, trong lúc nói ra lời trong lòng vừa xin lỗi cha mình, cô Winnie đã nhận được sự tha thứ của cha mình;
Không, cha vẫn luôn tha thứ cho cô, thứ cô nhận được là lời khuyên dành cho mình.
Sau khi chờ cô Winnie bước xuống lầu, Karen đi ra phòng ngủ.
Pall đang nằm ghé vào trên bệ cửa sổ mở miệng nói: “ Nhà Inmerais vẫn luôn luôn có truyền thống tương thân tương ái coi trọng gia đình, Dis là như thế này, cha mẹ của cậu cũng là như thế này, Mason và Mary cũng như thế này, chỉ có mỗi Winnie, ai, Winnie đáng thương.
Nhưng có điều này Karen, tôi đối với cậu rất có lòng tin, cậu sẽ đối tốt với Eunice, có đúng không?”
Bản thân là bà cố cố cố, Pall cũng vì cháu gái của mình mà tốn không biết bao tâm tư rồi.
Thấy Karen cũng không có ý nói chuyện, Pall tranh thủ thời gian lại bổ sung thêm:
“Tôi tin tưởng nó là một cô gái rất thông mình, a không, cũng không thể nói như vậy, thật ra tôi lại hy vọng nó là một cô gái vụng về thì hay hơn, một lòng hâm mộ vẻ đẹp trai của cậu rồi sau đó đần độn mà đi theo sau, có đôi khi, quá thông mình cũng không tốt lắm.”
“Cô có thể đi tìm Alfred.” Karen nói.
“Ừm? Tìm hắn ta để làm gì?”
“Để anh ta mời cô đi làm khách quý đặc biệt, phân tích vấn đề tình cảm của người ta qua radio, dù sao người nghe radio cũng không có khả năng biết được người dẫn chương trình của mình chỉ là một con mèo.”
“Nhưng tôi đã kết hôn đâu, thậm chí, tôi còn chưa nói đến chuyện yêu đương bao giờ.”
“Không có việc gì, người giống như cô lúc nói đến vấn đề của hai giới thì phân tích đạo lý càng rõ ràng hơn.”
“A... Tôi mặc dù cảm giác được cậu đang giễu cợt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy cậu nói có vẻ rất có đạo lý.”
Pall nhảy xuống bệ cửa sổ,
“Tôi đi tìm con yêu tinh radio kia đi.”
Pall nện bước chân mèo của mình nhẹ nhàng hướng về phía cầu thang, dường như đã tìm thấy con đường mới trong cuộc đời mèo của mình.
Karen thấy thế không thể không nhắc nhở: “Alfred bây giờ không có ở nhà.”
“Nha.” Pall có chút thất vọng mà lắc cái đầu mèo, “Thật sự là không trùng hợp.”
“Nhưng mà cô có thể lợi dụng thời gian bây giờ để chuẩn bị bản thảo trước cho tối hôm nay.” Karen chỉ chỉ vào phòng ngủ của mình, “Trên bàn sách có giấy và bút, cho cô dung tùy ý.”