Chú Mason nhìn xem chiếc xe “Til” màu đen này, nhổ xuống dưới đất một bãi nước bọt:
“Phi!”
Rất rõ ràng rằng, chú Mason biết là ai tới nhà.
Sau khi mọi người bước vào phòng khác, Karen cũng biết người đến thăm là ai, hắn ta là chồng trước của cô Winnie, cũng chính là cha ruột của em họ Chris.
Dis rất quan tâm đến việc giáo dục của con cháu trong nhà;
Cha ruột của mình trước khi đi con đường của thần giáo, gia nhập thần giáo từ sớm, nhưng cũng tốt nghiệp loại ưu tú của đại học giáo hội.
Chú Mason và cô Winnie thì đều học ngành tài chính, cả hai anh em đều là sinh viên ưu tú của học viện tài chính.
Chú Mason đã từng làm qua công việc tài chính rất tốt, chỉ có điều cuối cùng chơi cổ phiếu đến nỗi phải cầm cố nhà ở để trả nợ, cuối cùng thì không thể không buồn phiền mà dẫn vợ con về phố Mink;
Cô Winnie thì trong lúc học đại học quen biết chồng trước, hai người rất nhanh cùng rơi vào lưới tình, đồng thời cũng giúp đỡ chồng trước mở một nhà quần áo nhỏ, theo lời của thím Mary kể, tiền đầu tư để mở nhà máy lúc đầu là do cô Winnie tự bỏ tiền riêng của mình ra, mà là một sinh viên ưu tú, vì giúp chồng mình khởi nghiệp mà đã làm kế toán cho nhà máy trong rất nhiều năm.
Kết cục có chút li kỳ, nói là do tình cảm bất hòa, nhưng thật ra là do chồng vụng trộm bị cô Winnie phát hiện được, cô Winnie tính cách cương quyết vì giành quyền nuôi dưỡng Chirs mà ly hôn rời khỏi nhà, trở về nhà mẹ đẻ.
Lúc này, trong phòng khách, cô Winnie nét mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế sô pha;
Mà một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo mang đầy cảm giác ẻo lả đang quỳ ở cạnh ghế sô pha, không ngừng khóc lóc kể lể mà cầu xin cô Winnie.
Thật ra, từ trên cách ăn mặt của một người là có thể nhìn ra tính cách của một người, điều kiện đầu tiên là người ta có ý ăn mặc.
Ví như chú Mason, ăn mặc của chú ấy là do thím Mary tự tay quản lý, trầm ổn cũng không mất phong độ, xem xét là kiểu cách điển hình của gia đình hòa thuận;
Mà Alfred thì thay đổi các kiểu đồ vest không ngừng, thì biểu hiện tính cách truy cầu sự tinh xảo và sự cố chấp tự luyến trong tính cách.
Còn về người đàn ông trước mặt này, cách ăn mặc của hắn ta có chút không phù hợp cho lắm, không có sự ổn trọng cần có ở đàn ông trong độ tuổi này, mà ngược lại vẫn đang đuổi theo cái gọi là “Phóng khoáng” và “Hoa lệ“.
Con người là động vật xã hội, phong tục và tập quán xã hội sẽ đặt lên cho tất cả mọi người sự phổ biến;
Đối với đàn ông mà nói, giống như ở cái tuổi này của Karen, được gọi là “Dáng vẻ anh tuấn” “Dáng vẻ đẹp mắt” thì đúng là một cách ca ngợi.
Nhưng chờ sau này khi Karen gần ba mươi tuổi, lại được mọi người gọi là “Dáng vẻ anh tuấn”, chứng minh rằng tuổi đã cao mà chẳng có ưu điểm nào khác đáng để nói tới, thật ra là có ý trào phúng.
“Parker, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, cút mau!”
Thấy anh và cháu trai của mình trở về, cô Winnie đã không thể chịu đựng được sự dây dưa đến từ chồng trước.
“Tôi không cút, anh hối hận rồi, Winnie à, anh phát hiện người anh yêu thật sự chỉ có em mà thôi, anh không thể rời bỏ em. Còn có Chris, anh là cha của Chris, trong quá trình Chris trưởng thành cũng không nên thiếu vắng tình thương của cha, không phải hay sao?”
“Ngươi chắc là đang thiếu tiền phải không.”Chú Mason cười khẩy nói, “Hồi trước ta đã được một người bạn thông báo rồi, nhà máy của em rể trước đây đã bị mang đi thế chấp, cho nên hiện tại mới tìm đến em gái của ta? Để nó tiếp tục giúp ngươi à?”
“Không, anh hai, anh sao có thể nói em như thế, em không phải bởi vì chuyện tiền bạc mới trở về tìm Winnie đâu, mà là bởi vì gần đây xảy ra một vài chuyện để cho em nhận ra được rằng, người mà em không thể rời bỏ đó chính là vợ em Winnie và con gái Chris.
Mặc dù em trước đây đã làm sai một vài việc, nhưng em cũng đã nhận ra sai lầm của mình, sau này em sẽ sửa chữa bản thân mình, sẽ hối cải để làm một con người hoàn toàn mới, cho Winnie một cái bờ vai để tựa vào cũng như là một người cha tốt của Chris.”
“Parker, ngươi thật quá vô liêm sỉ.” Winnie nổi giận đứng lên chỉ vào mặt của chồng trước mà nói.
“Tôi không muốn có một người cha với bộ dạng như thế này.” Bóng dáng Chris bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng khách, đứng bên cạnh còn có Minna và Lunt, bọn chúng vừa tan học mà ngồi tàu điện về nhà.
“Chris, a, con gái yêu của cha, cha nhớ con lắm, đến đây, để cha ôm một cái.”
Parker chủ động đi về hướng Chris.
Vẻ mặt của Chris lộ ra vẻ chán ghét vô cùng đối với người cha này, thậm chí trực tiếp mở miệng nguyền rủa nói:
“Tại sao ông không đi chết đi!”
Có thể làm cho cô bé nói ra lời “Thô tục” đến thế, chứng minh rằng sự chán ghét và thất vọng của cô đối với người cha này đã đạt đến cực điểm.
Bởi vì cô cũng biết rõ mấy năm nay khi trở về nhà ông ngoại, mẹ mình đã ngồi khóc bao nhiêu đêm;