Số 13 Phố Mink

Chương 246: Gặp thần (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Phó chủ nhiệm Malmo cầm cái máy chụp ảnh “Wolfertz” kia của ông đi tới nhà Inmerais, chụp hình cho hai vị khách hàng của đơn phúc lợi, sau đó cầm lấy tiền tip mà chú Mason tặng rồi cười ha hả rồi rời đi.

“Cho nên, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ đây?” Cô Winnie hỏi mọi người đang có mặt.

Karen vào lúc này mở miệng nói: “Đã có người đưa tiền rồi, vậy chúng ta cứ làm theo đi, dù sao giúp người đã mất được an táng một cách tốt hơn cũng không phải là chuyện gì ảnh hưởng đạo đức.”

Ngay sau đó, Karen chỉ vào thi thể của tên ma thuật sư nam kia: “Còn hắn ta thì cứ trực tiếp đem đi thiêu là được rồi.”

Thật ra thì, thi thể của tên ma thuật sư này đem quăng cho chó ăn thì thích hợp hơn;

Nhưng vứt xác ở trong thành thị không chỉ là một hành vi thiếu đạo được, mà lại rất dễ dàng dẫn đến một ít hậu quả không hay lắm, đây cũng là lý do vì sao các nền văn minh luôn có tập tục xử lý thi thể riêng, không chỉ bởi vì yếu tố tông giáo, nguyên nhân chủ yếu ban đầu vẫn là do nếu không xử lý thi thể thật tốt rất dễ ảnh hưởng đến hoàn cảnh và môi trường sống xung quanh, hoặc nghiệm trọng hơn thì có thể gây ra nạn ôn dịch.

Đã chết, đều đã chết, vậy cứ đốt thành tro là được.

Karen lại chỉ vào Mandila, nói: “Còn cô ấy, đã có người tình nguyện ra tiền giúp cô ấy, vậy thì cô hãy tìm một cái quan tài trong tầng hầm có giá cả phù hợp cho cô ấy đi, mặt khác còn phải làm phiền chú dùng mối quan hệ của mình để đặt trước một vị trí ở trong nghĩa trang.

Sau đó chính là, vì ngay cả người bỏ tiền an táng cũng nặc danh, lễ viếng tang cũng không cần phải tổ chức, thân phận của cô ấy vẫn không rõ ràng, cũng không có khả năng sẽ có người thân bạn bè gì đến.

A, đúng, trên thư có viết tên của cô ấy, gọi là Mandila, chú nhớ kỹ lúc khắc bia mộ thì thêm vào.”

Sau khi nói xong những lời này, Karen không để ý đến Dis mặc quần áo của Cha Xứ đang đứng ở gần đó, trực tiếp học theo giọng điệu của Dis mà nói với mọi người:

“Tóm lại, mọi việc dựa theo nhu cầu của khách hàng làm chủ.”

Cô Winnie nhẹ gật đầu, nói: “Được rồi.” Lập tức gọi, “Alfred, Ron, các ngươi đi xuống tầng hầm khiêng cái quan tài màu đỏ cam kia lên để dùng cho cô ấy lúc chôn cất.”

Trong nhà cũng sẽ mua dự phòng hai ba cái quan tài giá cả khá rẻ để cho khách hàng có thể chọn ngay, còn về loại quan tài xa hoa và đắt tiền hơn thì cần phải được đặt hàng chế tác riêng.

Chú Mason nói: “Vậy chú gọi điện thoại cho Paul lái xe tang đến để đưa người đàn ông này đi hỏa thiêu, còn chúng ta chở cô ấy ra nghĩa trang để chôn cất.”

Về phần đi nhờ vả quan hệ bên phía nghĩa trang, chú Mason cũng không nói gì, bởi vì chú ấy cảm thấy không có vấn đề gì.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Paul lái chiếc xe tang cũ được cải tiến của nhà Inmerais đến.

“Lão gia, thiếu gia, ngài Mason.” Paul chào hỏi mọi người trong nhà Inmerais, giống như trước đây.

“Lão gia, thiếu gia, ngài Mason.” Cùng đi theo Paul là cha vợ của hắn đến để học việc cũng lần lượt chào hỏi mọi người.

Cha vợ của Paul trước kia là công nhân của nhà máy quan tài, là một ông lão rất giản dị.

Sau đó, Paul và cha vợ mình hợp sức, di chuyển thi thể của tên ma thuật sư kia lên trên xe tang, sau đó lái đi.

Đối với đơn hàng phúc lợi mà nói, đối với nhà Inmerais thì không có lợi nhuận bao nhiêu, nhưng đối với lợi nhuận thấp của lò hỏa táng, cũng không thể bỏ qua.

Sau đó, Alfred và Ron cùng nhau đưa Mandila nằm trong quan tài lên trên xe tang;

“Karen, cháu cũng muốn đi cùng sao?” Chú Mason hơi nghi ngờ nói.

“Đúng thế.”

“Vậy được rồi.”

Xe tang khởi hành, đến nghĩa trang.

Chú Mason rất nhanh đã giải quyết mọi thứ, nhanh chóng hoàn thành thủ tục dùng giá tiền thấp nhất mà mua lại một vị trí trong nghĩa trang.

Trong quá trình chôn cất, chú Mason còn nghi ngờ mà hỏi một tiếng: Cha tại sao còn chưa tới nhỉ.

Bởi vì trong tình huống thổ táng bình thường, mặc kệ giá cả cao hay thấp, Dis đều sẽ đứng ở chỗ này dùng thân phận Cha xứ của mình mà dẫn đầu đám người làm nghi thức tưởng niệm

Karen trái lại cũng biết vì sao ông nội không đến, bởi vì mình đã tới.

Sau khi lấp đất lại, Karen đưa tay sờ sờ bia mộ:

Từ nay trở về sau, cô đã có thể nghỉ ngơi rồi, cũng sẽ không thấy lạnh nữa.

Sau khi chôn cất xong, bọn người Karen ngồi lên xe tang về nhà.

Trước cửa nhà, Karen trông thấy một chiếc xe con “Til” màu đen đang đậu ở đó, nó xem như là một loại xe khá rẻ.

Phố Mink không có bãi đỗ xe chuyên dụng, bởi vì nơi này đều là biệt thự và các dãy nhà liên tiếp nhau, diện tích cũng lớn, cho nên xe của mỗi nhà có thể dừng ngay trước cửa cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến giao thông, cũng bởi vậy, phần đường trước cổng mỗi nhà nghiễm nhiên trở thành “chỗ đậu xe tư gia“.

Trước cửa nhà có cái xe khác ngừng lại, cũng có nghĩa là có khách đến thăm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)