Về phần tại sao ông chủ cửa hàng sẽ đồng ý bán một cái máy phát thanh với giá 80 Rupee một cái cho thiếu gia nhà mình?
Cái này rất khó mà giải thích, nhưng lại cũng rất dễ giải thích;
Bởi vì bản chất của con người khi đối mặt với những sự việc không thể giải thích được đều sẽ “Thần thánh hóa” nó lên,
Chỉ có thể nói, thiếu gia nhà mình có thể dựa vào thân phận Tà Thần mà nhận được ưu đãi giá thấp nhất.
Thậm chí, lại đưa ra một cái giả thuyết càng to gan hơn đó chính là... thật ra lúc thiếu gia đến mua, ông chủ cửa hàng trên cơ bản cũng không lấy tiền bán máy, mà sở dĩ phải tốn 80 Rupee, cũng không phải dành cho ông chủ cửa hàng, mà là tiền phí đón taxi đi đi về về từ nhà đến cửa hàng mà thôi.
“Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà thiếu gia đêm nay muốn ra ngoài đi dạo hay sao?” Alfred mặt hướng về phía Karen, cái mông đã rời khỏi băng ghế dài, dường như đang trong tư thế nửa ngồi.
“Tôi vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.” Karen nói, “Nếu như tôi quả thật có khả năng tương tác tự nhiên với thi thể, cũng giống như là Pall đã nói, tôi có một loại đặc tính, có thể để đề bài tự viết ra đáp án cho mình.
Như vậy cũng có nghĩa rằng, tôi có thể đi tìm một ít người lúc còn sống rất mạnh và tính cách cũng khá tốt, để giúp cho hắn ta phục sinh.
Cứ như vậy, tôi phải đã có một vị bảo tiêu có thực lực chiến đấu rất mạnh?
Đương nhiên, không chỉ nhận được sức chiến đấu, cái này cũng bao gồm cả kinh nghiệm, trí tuệ và một ít năng lực đặc biệt khác.”
Dis từng hứa với mình, sáu ngày sau, ông ấy sẽ không chết;
Nhưng về sau đợi đến lúc mình đi Wien, nên làm sao để có thể tự bảo vệ an toàn cho mình đây?
Vốn dĩ đã quen thuộc với sự bảo hộ tuyệt đối của Dis, một khi mất đi, chắc chắn sẽ không thích ứng kịp.
Vì đó cũng tự nhiên mà anh bắt đầu chú ý đến năng lực đặc biệt này của mình.
Loại thi thể này rất khó tìm, một là về mức độ bảo quản của thi thể, hai là hệ thống thu hồi của tông giáo, thậm chí là thi thể của dị ma và chủng tộc khác, cũng là nguyên vật liệu mà quần thể đó tranh nhau giành lấy.
Nhưng, tìm một chút, luôn luôn có cơ hội có thể tìm đưỡc, tử vong là việc không thể dự báo trước, ai biết mình sẽ đột nhiên không lý do mà chết đi, không phải sao?
“Ý nghĩ này của thiếu gia, thật sự là quá kỳ diệu và cũng quá vĩ đại.” Alfred vô cùng kích động, “Đợi sau khi đi đến Wien, thuộc hạ sẽ ngay lập tức đi điều tra tìm kiếm mục tiêu thích hợp để chúng ta tới làm thí nghiệm.
Ví như một số ít cổ mộ ở Wien, lăng tẩm của tông giáo đã lụi tàn, thậm chí là trong viện bảo tàng của hoàng thất Wien, cũng có cất giữ lấy mấy bộ xác khô khá hoàn hảo, chúng ta đều có thể đi thử một chút.”
Karen nhẹ gật đầu, đây chính là ý nghĩ của anh.
“Rất muộn rồi, chúng ta cũng về nhà đi.” Karen nói, lời tán gẫu cũng đã nói xong, tiếp theo cần phải đến Wien rồi tính tiếp, phải dựa vào Alfred, thậm chí, trước lúc mình còn chưa đến Wien, thuộc hạ nghe lời hiểu chuyện như Alfred chắc đã sớm bắt đầu chuẩn bị bố cục sẵn.
Ba người cùng nhau trở về nhà, đáng để ăn mừng đó chính là, người nhà không ai ở dưới lầu một, cho nên tiểu thư Mandila có thể bình thường mà đi vào nhà.
Pall ở trong nhà nhiều năm như vậy ngoại trừ nói chuyện với Dis, không cho phép nói chuyện với những người khác trong nhà;
Karen cũng giống như vậy, anh không có khả năng cùng với thi thể của Mandila đi đến trước mặt của cô chú để cho bọn họ được mở mang tầm mắt một chút, vì điều này vi phạm với lệnh giới nghiêm của Dis.
Karen cũng không vội vã đi xuống tầng hầm, mà cũng chỉ chỉ vào cái quan tài ở chỗ trưng bày, ra hiệu Mandila nằm vào trong.
Chờ Mandila nằm vào trong,
Karen đứng ở ngoài quan tài vừa nhìn cô vừa hỏi ở trong lòng:
“Cô có nguyện ý bị an táng sao?”
“Bên ngoài... Lạnh... Ở nơi này... Ấm áp...”
“Được rồi.”
Karen nhẹ gật đầu, quay người nói với Alfred: “Anh trở về trước đi, đem một xấp tiền ném vào trước cửa nhà tôi, phía trên bì thư viết rằng, hãy chôn cất cho Mandila.”
“Được rồi, thiếu gia, tôi đã hiểu.”
Karen đưa tay nhẹ nhàng gõ quan tài, nói:
“Tốt, bây giờ cô hãy về tầng hầm nằm chờ, ngày mai cô sẽ được mai táng an ổn, tôi sẽ tự mình đến tiễn biệt cô, cúng điếu cho cô.”
Mandira bước ra từ trong quan tài, trực tiếp đi về phía cầu thang xuống tầng hầm, nhưng đi đến nửa đường, cô ta bỗng nhiên xoay người, lại đi tới hướng Karen, sau khi đến gần, nhẹ nhàng bổ nhào về phía trước, hôn lên trên mặt Karen một cái, sau đó một lần nữa quay người, đi xuống tầng hầm.
Karen giật mình ngay tại chỗ, ngón tay, vuốt ve chỗ mình vừa bị hôn trên mặt.
Alfred lập tức cảm thán mà nói: “Mị lực của thiếu gia ngài, quả thật là người sống và chết đều không cản lại được!”
Karen quay đầu nhìn về phía Alfred, rất là nghiêm túc mà nói:
“Cô ta lúc ngồi đối diện chúng ta trong công viên, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của chúng ta.
Cũng giống như lúc trước tôi ra lệnh cho cô ấy đi xuống tầng hầm, cô ta lại có thể chủ động quay trở lại mà hôn tôi.
Điều này có nghĩa là, chúng ta hào hứng mà đi 'Thức tỉnh' một bộ thi thể mạnh mẽ lúc còn sống, chuyện thứ nhất của hắn khi thức tỉnh, có lẽ là ra tay chụp chết hai người chúng ta ngay lập tức.
Cô ấy, là đang nhắc nhở chúng ta.”