Số 13 Phố Mink

Chương 242: Thức tỉnh cường giả (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trước bàn ăn lầu hai, cô Winnie đang cùng với thím đối chiếu sổ sách, bọn họ tựa như đang nhỏ tiếng mà tranh cãi về chi tiết của một khoản tiền nào đó, lúc Karen xuống lầu bọn họ cũng không để ý.

Đi vào phòng khách lầu một, nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ có đèn ở cầu thang đang mở, nên mấy vị trí góc trong phòng khách đều là một mảnh đen sì, đối với người ngoài mà nói, bước vào đây lúc này rất dễ có những suy nghĩ mơ màng.

Karen nhìn cửa phòng khác, không vội vã đi ra ngoài, mà là xuống dưới tầng hầm, đi vào phòng làm việc của thím Mary.

Hai bộ thi thể của đơn phúc lợi nằm bên trong phòng đã được thím Mary xử lý sơ, trên thân của vị ma thuật sư thì mặt một bộ vest giá rẻ, mà Mandila thì được thím mặc cho một bộ váy dài đỏ.

Karen nhìn xem Mandila, chỉ chốc lát, Mandila tựa như nhận được một loại cảm ứng nào đó, từ trên tấm giường bằng thép ngồi lên.

“Cô đợi ở chỗ này cũng cảm thấy buồn nhỉ, có muốn cùng đi ra ngoài một chút?”

Buổi sáng ngày mai, hai bộ thi thể này sẽ được bày ra lần lượt ở lầu 1, cho đến khi quá trình chụp ảnh đã hoàn thành, sẽ bị Paul đưa đến lò hỏa táng để thiêu.

Karen đi lên phòng khách lầu một, xác định không có người sau nhà xuống đây, Mandila cũng theo sau mà đi ra ngoài, cô ấy đã được trang điểm và mặc váy dài, cho người ta loại cảm giác dịu dàng và tĩnh lặng.

Vừa đi ra cửa sân, Karen đã nhìn thấy một bóng người mặc vest đỏ, là Alfred đang đi về phía này.

Alfred nhìn thấy Karen, cùng lúc cũng nhìn thấy Mandila đứng sau lưng Karen, lúc này ở trong lòng mới cảm khái nói:

A, trời ạ, đây chính là đam mê mà chỉ có đấng vĩ đại mới có hay sao, đêm khuya cùng với một người chết đi ra ngoài tản bộ với nhau?

“Thiếu gia.”

Alfred hành lễ với Karen.

Karen không nghĩ tới Alfred đã muộn như vậy còn tới đây, nếu là anh ta tới sớm một chút thì mình cũng không cần “Gọi” Mandila đi chung với mình.

“Sao anh lại tới đây?”

“Là như thế này thiếu gia, tôi đã tra ra được một ít manh mối về cái gánh xiếc kia, cho nên mới muốn tới báo cáo với ngài, bọn hắn thật ra cũng không rời khỏi phạm vi của thành phố La Giai, chỉ có điều bọn hắn đang ẩn nấp trong một nông trại để nghe ngóng tình hình, tôi sẽ tiếp tục đi quan sát và thu thập thêm tình báo về bọn hắn.”

“Được rồi, về phần tình báo mà nói, cũng làm một phần đưa cho Dis đi.”

“Vâng, tôi đã rõ. Vậy tôi bây giờ đi tìm lão gia Dis báo cáo?”

Alfred cảm thấy mình cũng không nên ở đây làm bóng đèn, dù người bạn gái thiếu gia dắt ra đi dạo tối này... Cô ta là một bộ thi thể.

“Ông nội, đi đến nhà ngài Rommar làm cầu nguyện.”

“Ngài Rommar?” Alfred nghiền ngẫm lấy cái tên này.

“Chắc cũng chỉ là một tín đồ bình thường mà thôi.” Karen nói.

“Được rồi, tôi đã biết, thưa thiếu gia.”

Dis nói qua với mình, còn có bảy ngày, đã sắp qua 0 giờ, thật ra cũng chỉ còn thời gian 6 ngày.

Trong khoảng thời gian quý giá đang dần đếm ngược này, Dis lại cố ý đến nhà tín đồ bình thường vào ban đêm để thực hiện công việc của một vị Cha xứ bình thường;

Điều nay rất khó giải thích sao? Không, rất dễ để giải thích, bởi vì đây chính là cách hành động của Dis.

“Alfred, anh đã đi qua Wien rồi sao?” Karen vừa đi về phía trước vừa nói.

“Thuộc hạ đã đi qua, Wien là một quốc gia rất đặc sắc.” Alfred vừa đi theo vừa trả lời.

Anh ta trả lời rất đơn giản, bởi vì anh ta rõ ràng dù thiếu gia chưa đi qua Wien, nhưng cậu ấy nhất định có thể thông qua những cách khác để hiểu rõ thêm thông tin về Wien.

Mục đích thật sự của câu hỏi là: Cũng cùng tôi đi tản bộ đi.

Một người, hai người, ba người cùng đi.

Karen đi ở chính giữa, Alfred thì đi sau nửa bước, mà Mandilaa thì hoàn toàn bước theo sau Karen từng bước một.

Một đoạn đường sau đó, Karen không tiếp tục chủ động nói chuyện, Alfred cũng biết thân mà giữ yên lặng, Mandila thì càng không khả năng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện:

A, ánh trăng đêm nay cũng không tệ.

Đi vào trong một cái công viên nhỏ trên phố Mink, thật ra cũng chỉ là một cái sân trống hơi rộng một chút, bên trong có mấy cái bồn cây cảnh còn với mấy cái ghế dài.

Karen ngồi xuống trên ghế dài, Alfred cũng ngồi xuống cạnh bên.

Vốn dĩ trong đầu mình, Karen cũng ra hiệu cho Mandila ngồi xuống, Mandira cũng tiếp nhận hiệu lệnh, đi đến trước người Karen, quay người đưa lưng về phía Karen, sau đó trực tiếp ngồi lên chân Karen.

Nếu như lúc này Karen đưa tay ôm lấy cô, đó chính là một trong những tư thế ngồi mập mờ của người yêu.

Mí mắt Alfred hơi giật một cái, nhưng lại lập tức chuyển ánh mắt đi, nhìn về phía đèn đường mờ vàng ở đối diện, đèn này thật đẹp, cái đèn đường này quả là một tạo vật thần kỳ.

Karen thật ra cũng không ngờ tới Mandila sẽ chọn kiểu này mà ngồi xuống, thím cũng không có khả năng cho cô ta mặc quần áo quá dày, thi thể có sợ lạnh hay không thì không nói, dù sao trong những tình huống bình thường thì bọn họ cũng không có cách nào để khiếu nại với thím Mary.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)