Số 13 Phố Mink

Chương 241: Thức tỉnh cường giả (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm xuống.

Karen đứng trước bàn sách trong phòng ngủ, trên bàn đặt một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng có một hộp màu mới tính.

Do dự mãi,

Karen cuối cùng vẫn không dùng hộp màu này, mà là cầm lấy một cây bút chì mà Lunt đã gọt xong trước đó, bắt đầu tùy ý nguệch ngoạc vẽ tranh trên tờ giấy.

Trước vẽ ra đôi mắt, lại từ đó mà vẽ thêm các bộ phận trên gương mặt, cuối cùng là phần cổ và bả vai.

Rất nhanh,

Một cái “Người” ngay cả chính Karen cũng không nhận ra xuất hiện ở trên tờ giấy này;

Thậm chí, ngay cả sự phân chia giới tính cũng khá mơ hồ, là nam hay là nữ, Karen chính mình cũng không rõ ràng.

Sau khi vẽ xong, cũng lười thưởng thức, mà lật tờ giấy trắng lên, mặt trên hướng xuống.

Nếu có một vị bác sĩ tâm lý khác ở chỗ này, ngược lại cũng có thể thông qua bức tranh này mà phân tích ra một chút trạng thái tâm lý lúc này của Karen, chỉ có điều Karen cũng không hứng thú phân tích tâm lý của chính mình lắm.

“Anh, cần em rót dùm cho một ly nước không?” Lunt đang nằm trên giường chơi thẻ bài nói.

“Được.”

Lunt xuống giường, đi ra ngoài phòng ngủ, chỉ chốc lát, cậu đã bưng một ly nước đá đi đến, đặt ở trên bàn Karen.

“Anh, tâm trạng không tốt sao?”

“Không có.” Karen lắc đầu, “Có lẽ cảm thấy hơi buồn bực thôi.”

“Vậy em đưa tấm thẻ bài này cho anh.”

Lunt đặt một cái thẻ bài ở trước mặt Karen, đây là một tấm thẻ được in khá đẹp, phía trên là một vầng trăng tròn, cùng với dòng ghi chú bên dưới 【 Ánh trăng thanh tẩy, có thể xua tan tất cả thuộc tính xấu và ma pháp ảnh hưởng. 】

Tấm thẻ cùng loại như vậy, trong tay Lunt còn có một xấp, đây là một trong những loại đồ chơi thường thấy nhất của những cậu học sinh nam trong độ tuổi này, mỗi tháng hơn phân nửa tiền tiêu vặt của Lunt đều tiêu vào việc sưu tầm những tấm thẻ bài này.

Đối với cái này Karen cũng có thể giải thích được, đời trước anh khi còn bé vì sưu tầm mấy tấm thẻ này cũng rất nhiều lần phải mua mỳ ăn liền.

“Cảm ơn.”

“Không có gì đâu anh.”

Lunt nằm lại trong chăn.

Karen uống hai ngụm nước đá, lưng dựa vào ghế, hai tay chống lên, duỗi lưng một cái.

“Anh ra ngoài hít thở không khí một chút, muốn đi cùng không?”

Lunt tò mò hỏi: “Ông nội có đi cùng không?”

“Chúng ta có thể cùng đi hỏi ông nội một chút.”

Lunt thè lưỡi: “Anh à, em cũng không muốn đi mạo hiểm đâu.”

Sự kính sợ của người trong nhà đối với ông nội, quả thật được khắc rất sâu.

“Nè, cho anh thêm một tấm.” Lunt lại rút ra một tấm thẻ đưa cho Karen.

Karen nhận lấy, trên tấm thẻ này có vẽ một người, đồng thời trên người còn có một cái bóng kéo dài ra từ bên sườn.

【 Bóng tối bảo vệ —triệu hồi ra một cái bóng màu đen cùng đi theo bên người 】

“Em cho anh hai tấm này không tiếc à?” Karen hỏi.

Lunt cười nói: “Có vài tấm thẻ cũng rất dễ tìm, không khó để sưu tầm, em có rất nhiều tấm thẻ giống nhau đây.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.”

Karen đi ra phòng ngủ, cửa phòng sách của ông nội bị mở ra, bên trong có thể trông thấy bóng dáng của chú Mason, chú đang đứng trên thang mà thay bóng đèn mới.

Karen đi vào, giúp chú Mason vịn lại thang.

Chú Mason vừa thay bóng đèn vừa nói: “Ngài Rommar là tín đồ lâu năm của Giáo đường đang trong lúc hấp hối, phu nhân Rommar gọi điện thoại tới xin ông nội tới cầu nguyện giúp ông ấy, con của ngài Rommar lái xe đến đón ông nội rồi.”

“Ông nội thật vất vả.” Karen nói.

“Ai nói không phải đâu, một nửa việc làm ăn trong nhà, đều dựa vào danh tiếng của ông nội đổi lại, tốt, thay xong rồi.”

Chú Mason bước xuống cầu thang, đi đến chỗ công tắc nhấn một cái, đèn sáng.

“Đúng rồi, Karen, cháu có muốn ăn bữa khuya không? Thím của cháu mới giúp hai chú cháu chúng ta mua thêm một thùng cá trích đóng hộp hồi chiều đấy.”

“Vậy thì quá tốt rồi, nhưng cháu bây giờ cũng không đói bụng, trong lúc không đói bụng mà ăn cá trích đóng hộp thì rất không tôn trọng món ăn này, cho nên, cháu dự định đi ra ngoài tản bộ.”

“A, vậy cháu không có lộc ăn rồi.” Chú Mason có hơi tiếc nuối nói, “Cháu biết đấy, thời gian mà người trong nhà cho chúng ta mở hộp cá trích thật sự rất ngắn, nhất là trong lúc mùa đông không thể mở cửa sổ để thoáng khí, bọn họ thường thường sẽ cảm thấy hai chú cháu mình đang mở chốt bom khí độc. Ai, những người không cách nào thấu hiểu được chân lý của đồ ăn ngon đều rất đáng thương, không phải sao?”

“Đúng vậy, mặc niệm cho họ vì đã đánh mất linh hồn của cá trích đóng hộp đi theo mình.”

Karen làm bộ dáng vô cùng thương tiếc mà bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)