Số 13 Phố Mink

Chương 238: Thêm tiền! !! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Lần thứ hai là bởi vì liên quan đến Pall, nơi này liên quan đến một bí mật trăm năm trước của gia tộc Ellen, sau này cháu sẽ biết.”

Cho nên, gia tộc Ellen năm đó lấy được một vật, bị Pall hủy đi, là vật đó sao?

“Vâng ạ.” Karen mím môi, “Trật Tự Thần Giáo dự định mời ông nội tiến vào thần điện trở thành trưởng lão, sau đó, ông nội dự tính từ chối sao?”

“Đúng thế.”

“Vâng.”

Karen nhẹ gật đầu.

“Hỏi xong rồi?” Dis hỏi.

“Ừm.”

“Ông cho là cháu sẽ hỏi lý do ông từ chối.”

“Cháu có thể hiểu được sự kiêu ngạo của ông, cháu cũng đồng ý sự lựa chọn của ông.” Karen nói, “Nếu như ông đáp ứng, cháu mới có thể hỏi lý do.”

Dis nhẹ gật đầu,

Quả nhiên,

Tán gẫu cùng đứa cháu này của mình, rất dễ chịu.

Ông có chút hối hận mà không gọi Rasma đến, sau đó lúc này có thể hỏi hắn: Ta nói có đúng không?

Đầu ngón tay của Dis nhẹ nhàng gõ vào chén trà, nói:

“Ông có thể bảo vệ cho tất cả mọi người trong nhà, tiếp tục sống yên ổn ở chỗ này.

Như vậy đi,

Ông lại hỏi cháu một lần cuối cùng,

Wien,

Cháu có thật sự muốn đi hay không?”

“Muốn đi.”

“Ừm.”

Hai ông cháu tiếp tục mặt đối mặt mà ngồi xuống, cuộc đối thoại giữa hai người luôn rất khó mà có thể kéo dài, bởi vì rất nhiều ý nghĩ cả hai đều có thể ngầm hiểu ý của đối phương, không cần dùng thêm lời nói để giải thích.

Nhưng trong đời sống nếu thiếu đi việc tán gẫu, sẽ không tránh được việc cảm thấy một số thời điểm quá tĩnh lặng.

Sau đó, có một vài lời nói một khi đã mất đi những câu làm nền, bỗng nhiên nói ra, sẽ cảm giác rất ngượng ngạo và mất tự nhiên, nhưng sự ăn ý của hai ông cháu cũng đều có thể nhanh chóng xử lý những vấn đề này.

“Ông nội, cháu cảm thấy cháu vẫn cần hỏi ông một chuyện nghiêm túc, ông sẽ chết sao?”

“Sẽ không.”

“Được rồi.”

Ánh mắt Karen bắt đầu phiêu dạt về bốn phía, anh đang suy nghĩ mình có gì còn cần hỏi không.

Dis im lặng mà uống trà, cho cháu mình đầy đủ thời gian suy nghĩ.

Thật lâu sau,

Karen đứng người lên, nhìn xem Dis: “Cháu cảm thấy cháu không còn gì cần phải hỏi, thưa ông.”

“À.”

Karen đi đến cửa thư phòng, bên trong miệng phát ra một tiếng “A”, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Dis:

“Ông nội, cháu nhớ đến một chuyện, về thời gian.”

“Có đôi khi không để ý đến vấn đề thời gian lại thoải mái hơn.” Dis nói.

“Nhưng mấy ngày nghỉ trước khi vào học, thời gian trôi qua sẽ trở nên càng thêm ngọt ngào.”

“Vào thời điểm này một tuần sau, cháu chắc hẳn có thể đứng ở chính vị trí này, trông thấy kết quả.”

“Ừm, tốt.”

“Mặt khác, ông đưa cho cháu thẻ kẹp sách, đã viết xong chưa?”

“Cháu không viết.” Karen nói.

“Còn đang do dự sao?”

“Không, vì cho dù viết cái gì, cũng đều rất khó để cháu cảm thấy vui vẻ, cho nên, có lẽ tạm thời cháu cũng không viết.”

“Trong một tuần nếu không viết, về sau cho dù có viết, cũng không dùng được.”

“Sự thay đổi trong thái độ của phu nhân Jenny để cho cháu rất rõ ràng rằng cái thẻ kẹp sách ấy rất quý già, nhưng kỳ lạ là, cháu cũng không bởi vì nó mà cảm thấy nuối tiếc điều gì.

giống như,

Cháu cảm thấy năm đó Ankara nhận được thẻ kẹp sách từ Thần Trật Tự, viết ra tên của mấy vị thần linh kia, có lẽ cũng không phải chán ghét hay hận thù gì mấy vị thần ấy.

Đây là một loại phương thức biểu lộ tình yêu thương của mình dành cho con cái, cũng là sự đáp lại tình thương của cha từ một đứa con gái.

Nói tóm lại,

Đây là một câu chuyện xưa về tình cảm cha con rất cảm động, mấy vị thần vì chuyện ấy mà chết, cũng chỉ là những vật làm nền, ngay cả bối cảnh đều không phải.”

Dis nhắc nhở: “Nhưng Thần Trật Tự vì uy nghiêm của Ánh sáng Trật Tự, tự mình ném đứa con gái phạm tội vào miệng của thú dữ.”

Đây là bức vẽ tông giáo « Ánh Sáng Trật Tự », Karen thấy qua tác phẩm của Lynda trong nhà Piaget, đồng thời, cũng được ghi chép tỉ mỉ bên trong cuốn sách kia.

“Hắn ta có một mặt của người cha hiền từ, vô cùng chiều chuộng con gái của mình, vì để cho con gái vui vẻ, không tiếc để cho mấy vị thần linh chết đi đổi lấy niềm vui của con gái mình;

Hắn lại có một mặt uy nghiêm của Thần, vì sự thiêng liêng của Trật Tự, mà tự mình quăng đứa con gái mà mình sủng ái vào trong miệng thú dữ để trừng trị.

Một người cha hiền từ, một Chân Thần vì trật tự mà có thể bỏ qua tình thân.

Không thể không nói,

Cách miêu tả này, quả thật rất phù hợp với hình tượng Chân Thần trong trí tưởng tượng của tín đồ.”

Dis cười, hỏi: “Cho nên, cháu muốn nói cái gì?”

“Cháu muốn nói là, bọn họ đã có thể sửa đổi sạch sẽ những ghi chép về Thần Ánh Sáng trong chuyện kể thần thoại, như vậy, cái mẩu chuyện xưa này, phải chăng cũng đã được cố ý sửa chữa lại?”

“Ý của cháu là bức tranh « Ánh Sáng Trật Tự » này, là giả.”

“Chái cảm thấy nó là thật, nhưng một số thời điểm, chỉ nói một phần là thật, có thể tạo ra hiệu quả tốt hơn nói dối.

Con thú dữ được vẽ trong tranh trông có vẻ rất đáng sợ,

Nhưng,

Nếu như,

Nếu như con thú dữ kia ngay từ đầu vốn dĩ là một con thú cưng do Thần Trật Tự nuôi thì sao?

Hay là,

Con thú dữ kia chẳng qua chỉ là một con... Pall?”

Dis trầm mặc.

Karen đóng cửa lại.

Thật lâu,

Dis “Ha ha” nở nụ cười,

Ông nhìn xem bàn đọc sách bày ra chỉnh tề trước mặt mình,

Tiếng cười dần dần càng to lên,

Đến cuối cùng,

Gần như không còn lo lắng gì nữa.

Chỉ là, âm thanh này, sẽ không truyền ra khỏi phòng sách một chút nào.

Sau khi đã cười rất lâu,

Dis cuối cùng ho khan hai tiếng rồi dừng lại,

Ông hít sâu một hơi,

Nói:

“Lời cháu nói, rất có lý.”

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)