Dưới sự trợ giúp của thím Mary và cô Winnie, bữa cơm trưa hôm nay vô cùng thịnh soạn.
Đương nhiên, từ sau lần phu nhân Jenny mang theo Eunice tới nhà thăm, chỉ cần điều kiện cho phép, thì Karen sẽ cố gắng nấu mỗi bữa cơm thật thịnh soạn.
Ba cái món chính là thịt Đông Pha, sườn xào chua ngọt Tô Thức, thịt cua viên hầm;
Ba món ăn kèm là là trứng chiên hẹ, đậu phụ Gansi, gà chay.
Ba món Salad là: Salad dưa chuột, salad nấm mèo và tôm rượu.
Cuối cùng là một nồi canh vịt.
Sau khi Dis trở về, Karen kéo vang cái lục lạc ngoài phòng bếp.
Anh cảm thấy sau này mình chắc chắn sẽ ghi nhớ phút giây này, sau khi âm thanh này vang lên, người trong nhà sẽ lần lượt từ lầu trên lầu dưới mà cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Cho nên, lúc Karen rung lục lac hai mắt nhắm nghiền, hi vọng mình có thể nhớ thật kỹ âm thanh trong trẻo của nó.
Hôm nay ba người nhân viên và ba đứa trẻ đều trong nhà, nhiều người ăn cơm chuẩn bị đồ ăn cũng nhiều và đủ loại.
Cuối cùng thì với vốn liếng và tình hình thu nhập của nhà Inmerais, trong tình huống bình thường mà muốn ăn sập nó cũng không dễ dàng như vậy, trừ phi người trong nhà về sau cũng học theo chú Mason đi đầu tư.
Không có điều gì bất ngờ xảy ra, món được hoan nghênh nhất trên bàn cơm đó là sườn xào chua ngọt, người Ruilan thích ngọt như khắc sâu vào tận xương, gà chay cũng được đánh giá rất tốt.
Để Karen cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, món tôm rượu rất được hoan nghênh, nhất là chú Mason và Ron, ăn đến quên cả trời đất, không có chút ý từ chối nào.
“Ăn cái này, nào, một người một cái, làm rất tốn công, mà khẳng định rất bổ dưỡng.”
Thím Mary gấp cho ba đứa trẻ mỗi người một viên thịt.
Dis vẫn như cũ là người đầu tiên đặt muỗng nĩa xuống, chỉ là lần này ông vẫn ngồi lại bàn cơm lâu hơn một chút nữa mới đứng dậy nói “Ta ăn xong, mọi người từ từ dùng“.
Sau khi ông lên lầu, trên bàn cơm lập tức bắt đầu trở nên ồn ào náo nhiệt.
“Cháu đi pha trà cho ông.”
Đây cơ hồ đã là một loại tập quán mà mọi người trong nhà đã quen thuôc, mỗi lần Dis đều là người rời bàn đầu tiên, sau đó là người phụ trách bữa ăn chính Karen qua một chút cũng sẽ lên lầu.
Karen đi đến Dis cửa phòng, gõ cửa một cái.
“Vào.”
Lúc đi vào phòng sách của Dis, Karen phát hiện Dis đang đốt một ngọn nến.
Karen ngồi xuống ghế đối diện bàn đọc sách, nói:
“Ông nội, cháu cũng thấy dùng ngọn nến cho cảm giác sinh động hơn đèn điện.”
Dis ngẩng đầu nhìn Karen một chút,
Nói:
“À.” Dis chỉ chỉ lên trên, “Bóng đèn hỏng.”
“...” Karen.
“Buổi chiều cháu nói với Mason một tiếng, để nó đến thay bóng đèn mới.”
“Vâng, ông nội.”
Dis đưa tay về phía chén trà;
Karen đứng người lên, cầm lấy bình thuỷ giúp ông nội đổ nước, sau đó lại ngồi xuống, phích nước của ông nội trong phòng sách sẽ được châm thêm nước nóng trước buổi trưa mỗi ngày.
“Có việc gì không?” Dis hỏi.
“Chuyện buổi tối ngày hôm qua.”
“Người trong gánh xiếc thú đã bỏ chạy, ông viết báo cáo, đại khu sẽ đến hỗ trợ việc điều tra và xử lý.”
“Ông nội, cháu không phải ý nói về cái gánh xiếc kia, là về người kia.”
“Rasma?”
“Là tên của hắn ta sao?”
“Hắn ta là đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo, một trong những nhân vật đại biểu của thể chế thần giáo trong thế tục.”
“Thì ra là thế.” Karen nhẹ gật đầu, “Hắn tới là để điều tra về Nghi Thức Đón Thần ở Belwin sao?”
“Không phải, là bởi vì sức mạnh tín ngưỡng của ông đã đạt đến giới hạn, sinh ra sự kết nối với Trật Tự Thần Điện, không còn cách nào ẩn núp nữa, cho nên thần điện phái hắn tới quan sát tình huống của ta.”
Nghe đến đó, Karen cảm thấy rất dễ chịu.
Tựa như mỗi lần đều như thế này, Dis cũng rất ít chủ động nói cho mình biết, nhưng lúc anh chủ động đặt câu hỏi, Dis cũng chưa bao giờ giấu diếm.
Loại cảm giác này rất nhẹ nhàng. Không đến mức sau khi có chuyện gì xảy ra thì mình cũng không biết, cũng không cần đợi đến lúc trong nhà có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, mình lại phải đi viết vẽ vào trong bút ký những đầu mối nhỏ nhặt rồi từ đó mò mẫm lần tìm để phỏng đoán ra “Sự Thật”.
“Bọn hắn hi vọng ông tiến vào thần điện, trở thành thần điện trưởng lão, phụng dưỡng cho Thần Trật Tự.”
“Thần Trật Tự, ở bên trong Trật Tự Thần Điện?” Karen tò mò hỏi.
Dis lắc đầu: “Thần điện là một nơi đặc biệt, mỗi một chính thống giáo hội đều sẽ có được một nơi giống như kết giới, nơi này chính là trái tim của giáo hội, ẩn giấu bí mật thật sự của giáo hội.
Loại khu vực này, ở trong Trật Tự Thần Giáo được gọi là Trật Tự Thần Điện.
Nghe nói, ở trong thần điện thậm chí có giấu thi thể của Chân Thần.”
“Ông nội có thấy qua sao?”
“Gặp qua hai lần, một lần là trong lúc còn trẻ, từng vào trong đó huấn luyện một lần.”
“Còn lần thứ hai?” Karen theo bản năng hỏi.
Có mấy chuyện, mình không hỏi, Dis cũng sẽ lười nói.