“Bởi vì ta bây giờ phải chạy về nhà, hưởng thức cơm trưa do chính tay cháu trai ta nấu, buổi chiều ta dự định uống trà tán gẫu với nó, dạo gần đây nó trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, thường xuyên tình nguyện ngồi tán gẫu với ta.
Ta tin tưởng ngươi sẽ rất thích nó, một tên nhóc vừa đẹp trai vừa biết nói chuyện, tán gẫu với nó, là một chuyện rất đáng hưởng thụ.
Con gái của ta đan cho ta một cái áo len, nó dự định ngày mai đưa cho ta, ta muốn thử một lần, để cho nó còn cắt may sửa chữa lại; nó đã từng vì truy cầu hạnh phúc mình muốn mà nói với ta những lời lẽ nặng nề, mặc dù bây giờ nó đã về sống trong nhà, nhưng ta biết nó vẫn muốn tìm một cơ hội để xin lỗi ta, ta chuẩn bị khuyên nó, nói cho nó biết, nó vĩnh viễn là đứa con gái mà ta yêu thương nhất.
Ngày mốt, là sinh nhật con dâu thứ hai của ta, nó đi theo thằng con trai không đứng đắn kia của ta, sinh cho hắn hai đứa con, rất không dễ dàng gì, ta muốn giúp nó tổ chức một lần sinh nhật thật long trọng.
Trong cái nhà này, nó vẫn luôn luôn không dễ dàng gì, không chỉ phải bận bịu việc làm ăn của gia đình, còn phải chăm sóc sinh hoạt của cả gia đình, nhà Inmerais, thiếu nợ nó quá nhiều.
Ngày thứ tư, là thời gian thi cuối kỳ của cháu trai và cháu gái ta, ta muốn cầu nguyện cho bọn nó vào sáng sớm ngày thi, để bọn nó không căng thẳng và lo âu.
Minna rất tốt, nó luôn luôn rất bình tĩnh; Lunt và Chris thì tương đối dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, bọn chúng cần có người quan tâm và cổ vũ.
Ngày thứ năm, là ngày giỗ của con trai trưởng và con dâu ta, bọn nó là do ta tự tay giết chết, hàng năm đến ngày này, ta đều sẽ yên lặng tưởng niệm bọn nó.
Ngày thứ sáu, là ngày tang lễ của lão Hoven bạn của ta, người Ruilan rất xem trọng ngày mất của người quá cố, ông ta là người bạn ta quen biết khi tuổi gìa, đây là việc ta nên làm cho ông ấy.
Ngày thứ bảy, là sinh nhật của vị hôn thê cháu trai ta, rất trùng hợp ngày này cũng là sinh nhật của con mèo nuôi trong nhà kia.
Ngươi nhìn,
Bảy ngày sau, ta đều bận rất nhiêu việc, cũng đều có chuyện cần làm.
Cho nên, ta quyết định dời thời gian đàm phán, đến bảy ngày sau, vào bảy ngày sau đó, sau khi ta làm lễ cầu nguyện cho các tín đồ, sẽ không vội mà về nhà mà ở trong giáo đường chờ đợi các ngươi.”
“Lý do của ngươi, thật sự rất tường tận rõ ràng đấy.” Rasma nói, “Nhưng thật có lỗi, ta thật sự nhìn không được mà muốn hỏi ngươi một câu: Ngươi vậy mà vì những việc lặt vặt này trong nhà, mà trì hoãn thời gian đàm phán với giáo hội hay sao?
Dis,
Ngươi có biết không,
Không chỉ có mỗi mình ta tới đây,
Cùng tới với ta, còn có thần niệm của ba vị trưởng lão thần điện.
Ta thì rất dễ nói chuyện, nhưng ngươi cho rằng kia ba vị trưởng lão thần điện kia, sẽ dể nói chuyện như ta hay sao?”
“Vậy thì phải cần ngươi đi nói với họ rồi.” Dis đáp lại nói, “Ta đã định thời gian vào bảy ngày sau, bảy ngày sau, thần điện còn có tỉ lệ nhất định thông qua việc đàm phán mà ảnh hưởng quyết định của ta.
Đương nhiên,
Các ngươi có thể lựa chọn năm ngày, ba ngày, một ngày, thậm chí ngay tại lúc này.
Nhưng ta nghĩ, các ngươi hẳn phải biết ta sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.”
“Dis, ngươi đang khinh nhờn Thần Trật Tự đấy.”
Khóe miệng Dis nở một nụ cười:
Nói:
“Con người còn chưa giải quyết xong việc của mình, làm sao tâm trí còn rảnh rỗi lo chuyện của thần.”
“Ta sẽ đem lời người vừa nói truyền đạt lại cho 3 vị trưởng lão thần điện.”
“Được rồi, làm phiền ngươi, Rasma.”
Dis đưa tay chỉ về phía trước:
“Đó chính là nhà ta, ngươi nên biết;
Số 13 phố Mink.
Có muốn qua nhà ta ngồi chơi một chút không?”
“Không đi.” Rasma trực tiếp từ chối, sau đó nói, “Có lẽ về sau, ta sẽ có cơ hội đi vào bên trong nhìn thử xem.”
Nói xong câu đó, Rasma bỗng hối hận, lập tức giải thích: “Ta chỉ đùa một chút, không có ý uy hiếp ngươi.”
Dis nhẹ gật đầu.
Rasma trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu như không có câu trả lời, đó chính là đã chấp nhận yêu cầu đàm phán vào bảy ngày sau của ngươi, ta đi trước, đúng rồi, cảm tạ danh thiếp của tiệm bánh ngọt ngươi đã gửi.”
Vừa dứt lời,
Thân thể Rasma biến thành một luồng khói đen, tiêu tán tại chỗ, rời đi rất vội, không dám dừng lại lâu thêm chút nào.
Dis thì tiếp tục đi lên phía trước, đi đến cửa nhà, ông quay người, đứng trước cửa sân.
Dis nhớ tới ngày ấy, đoạn đối thoại của ông và Karen khi đứng ở nơi này:
“Karen, nơi này, là nơi nào?”
“Nhà!”
...
Ông còn nhớ rất rõ khi ấy, sau khi Karen trả lời xong rồi ngã rầm xuống đất, may là có con chó vàng đỡ ở phía sau, nếu không thì đã trầy xước da chút ít.
Ông ấy biết Karen lúc đó rất sợ hãi, bởi vì trên người mình thật sự tỏa ra sát ý, nhưng Karen lại tưởng lầm là mình muốn giết nó.
Dis đứng ở trước cửa nhà,
Từ từ xoay người,
Lưng quay về phía cửa sân,
Ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng, lại nhìn về phía bầu trời.
“Về sau,
Nhà Inmerais,
Sẽ trở thành Cấm địa của giáo hội thậm chí là cả... Thần.”