Số 13 Phố Mink

Chương 235: Cấm địa của thần (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Rasma chỉ chỉ mình, vừa chỉ chỉ Simon,

Cười nói;

“Sở dĩ năm đó sự chênh lệch giữa ta và hắn, đã lớn như giữa ta và ngươi bây giờ sao?

Nhưng lúc ấy ta lại dùng vẻ mặt lạnh lùng nói với hắn: 'Hi vọng lần sau ta và ngươi sẽ trong hai đội đối thủ, vậy ta tất nhiên sẽ để cho trả gía thật lớn cho những gì lúc trước. '

Cho nên lúc càng già, ta càng không thích nhớ lại hồi ức;

Nhất là nhớ lại những việc có liên quan đến Dis, mỗi lần thì ta lại nhận biết được sâu hơn về mức độ ngu xuẩn của ta những năm đó.”

Simon không dám trả lời;

“Ngươi vừa mới hỏi Dis, mục đích tới nơi này của ta là cái gì?”

“Đúng vậy, tôi có hỏi qua.”

“Câu trả lời của hắn không sai, mục đích ta tới nơi này, chính là vì hắn, có lẽ, tối đa trong vòng mười ngày, thần điện Trật Tự Thần Giáo của chúng ta, lại tăng thêm một trưởng lão thần điện.”

“Đại nhân, ngài nói là Quan Thẩm Phán Dis?”

“Còn có người nào khác sao?” Rasma hỏi ngược lại.

“Cho nên, ngài là đại biểu thần giáo đến chuẩn bị nghi thức tiếp dẫn long trọng cho ngài Dis sao?”

Rasma lắc đầu: “Không phải.”

“Không phải?”

“Ta tới đây dọn dẹp hậu quả nơi này, vì hắn ta từ chối bước vào thần điện.”

“Từ chối... bước vào thần điện?”

Trên mặt của Simon lộ ra vẻ kinh sợ, đây chính là mơ ước lớn nhất đời của mỗi tín đồ của Trật Tự Thần Giáo.

“Không cần kinh ngạc như thế, trước đó ta không có nói qua sao, thứ mà ngươi cho rằng cực kỳ quý giá, trong mắt hắn, nhiều lúc chẳng là thá gì.

Khi thần điện cảm giác được có một vị lĩnh ngộ được giáo nghĩa của Trật Tự được sinh ra, lập tức tiến hành xem bói và đo lường tính toán, cho ra kết quả là, đối phương chỉ có tỉ lệ không đến 1 phần 10 sẽ lựa chọn tiến vào thần điện.”

“Không đến một phần?”

Rasma nói một câu cuối cùng đấy, để cho Simon trực tiếp té quỵ trên đất.

“Tỉ lệ có tám phần là, hắn sẽ triệu hồi ra Thanh Kiếm Trật Tự, nhắm thẳng vào Trật Tự Thần Điện tối cao của chúng ta.”

...

Trên đường Dis đi về nhà, thỉnh thoảng có hàng xóm quen biết chào hỏi, Dis đều mỉm cười đáp lại.

Lúc sắp đến cửa nhà, ven đường, xuất hiện một vị bóng người mặc một chiếc áo khoác da cũ kỹ.

Dis dừng bước lại, nhìn xem hắn, nói:

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục trốn tránh ta.”

“Ta thật rất muốn tiếp tục trốn.” Rasma thành thật nói, “Nhưng ta cũng không còn nhiều thời gian, bởi vì ngươi cũng không còn bao nhiêu thời gian.”

“Đúng thế.” Dis thừa nhận.

“Những năm gần đây, ta luôn luôn không tin rằng tinh thần của ngươi thật sự sa sút, bởi vì trên đường đua, có vài người cho dù là nằm xoay người dưới đất, cũng lấy được thứ hạng cao hơn những kẻ hết sức mà chạy.”

“Cảm ơn.”

“Nhưng ta không ngờ tới, lần này gặp mặt, kẻ mà ta đã xem như đối thủ xứng tầm, đã có được tư cách bước vào thần điện, trở thành một trong những tồn tại cao quý vô thượng mà ta gặp đều phải quỳ xuống mà cúng bái.”

“Ngươi biết mà, Rasma...”

“Đúng vậy, ta biết, ngươi cũng chả hứng thú để ta cúng bái.” Rasma hít vào một hơi, “Nhưng ta cảm thấy, chúng ta có thể nói chuyện một chút.”

“Đúng thế.” Dis nói, “Ta muốn tiến hành một cuộc đàm phán với thần giáo.”

“Ngươi biết mà, Dis, trên đời này, cho dù là những đại giáo hội chính thống kia, thì bọn chúng cũng không có tư cách gì mà nói lời này với chúng ta, với lại, ngươi vẫn là một phần của chúng ta.”

“Ta tin rằng thần điện đã xem bói qua rồi.” Dis rất bình tĩnh nói, “Ta cũng có thể đoán ra được kết quả, đến cùng thì, xem bói chính là xem ý nghĩ của ta, không phải sao?”

“Ngươi điên rồi.”

“Ta chỉ là chán ghét, giống như một đứa bé đang chơi trò xếp gỗ, lúc vừa mới bắt đầu nó rất hào hứng mà cẩn thận từng li từng tí đặt từng viên gỗ xây lên từ từ, sau một hồi vất vả xây lên thật cao, nhưng sau đó bỗng nhiên nó cảm thấy trò chơi trước mặt đã không còn thú vị, hoặc gọi là đã chơi thỏa thích rồi.

Cho nên vào lúc này, nó thường sẽ chọn tự mình đẩy ngã cái tháp gỗ này, nhìn từng khối gỗ đổ vụn trước mắt, không những sẽ không cảm thấy nuối tiếc và đau lòng, cũng sẽ không để ý đến biết bao công sức vất vả của mình bỗng dưng biến thành bọt nước vỡ tan; trái ngược lại rằng, nó sẽ càng vỗ tay cười lớn.”

“Ngươi tự đem mình, so sánh với một đứa bé?”

“Bởi vì các ngươi rất sợ hãi đứa bé này.”

Hai tay Rasma đặt tại trước người:

“Ta lấy danh nghĩa của đại tế tự Trật Tự Thần Giáo, đến tiến hành đàm phán với ngươi.”

Dis lắc đầu, nói: “Không phải hôm nay, bảy ngày sau, ở nghĩa trang đi.”

“Vì cái gì?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)