Simon liếm môi một cái, ở một mức độ nào đó, hắn cảm thấy vị Quan Thẩm Phán địa phương trước mặt này nói không sai.
Quả thật từ trong lúc giao tiếp với ngài Rasma, hắn cảm thấy được từ ngài Rasma đối với vị Quan Thẩm Phán này... Sợ hãi.
Quan trọng nhất chính là, đại tế tự thậm chí đều không thèm che giấu cái cảm xúc này, dường như sợ sệt người này, là một việc rất bình thường vậy.
“Ngài có lời gì cần ta giúp ngài truyền cho ngài đại tế tự sao?”
“Có.”
Phía sau lưng Simon lập tức đứng thẳng, biểu thị mình sẽ nghiêm túc nghe.
Từ trong quyển sách trước mặt mình, Dis lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Simon, Simon nhận lấy danh thiếp, trên đó viết:
“Phó hội trưởng hiệp hội bánh ngọt La Giai —— Anglesey.”
“Đây là một vị tín đồ của ta, mỗi tuần đều sẽ tới giáo đường cầu nguyện, mấy ngày trước đây ta cố ý hỏi xin một tấm danh thiếp của hắn, xin chuyển giao cái này cho Rasma, hắn cần dùng đến đấy.”
Simon trừng mắt nhìn,
Nghi ngờ nói:
“Ngài Rasma thích ăn bánh ngọt?”
“Hắn ta không thích ăn, nhưng thích ngửi hương vị của bánh ngọt, hắn cảm thấy cái này có thể để tâm thần hắn yên tĩnh.”
“Thì ra là thế, cũng giống với một ít người thích xông hương liệu vậy.” Simon như có điều suy nghĩ.
“Đúng thế.”
Dis dọn xong đồ đạc, vòng qua Simon chuẩn bị rời đi.
Simon cất kỹ danh thiếp lập tức theo sau, hỏi: “Tôi còn có một việc muốn hỏi ngài, hi vọng có thể được ngài chỉ điểm.”
“Nói.”
“Tôi vốn cho là ngài Rasma đến Đại Khu Ruilan là vì Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách kia của thành phố Belwin, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, giống như không phải như vậy.”
“Đúng thế.”
“Cho nên, ngài biết mục đích thật sự của ngài Rasma trong chuyến đi lần này không?”
“Ta.”
“Ngài?”
“Đúng thế.”
Trong lòng Simon chấn động, hắn thật sự không ngờ tới ông lão trước mắt này sẽ đưa ra một câu trả lời như vậy.
“Thế nhưng là buổi sáng hôm nay ngài vẫn bận rộn giúp các tín đồ làm lễ cầu nguyện mà.”
“Simon.”
“Tôi đang nghe.”
“Nếu có người nói cho ngươi, ngày mai Thần Trật Tự vĩ đại sẽ giáng thế tại nhân gian thêm một lần nữa, như vậy, hôm nay ngươi sẽ làm gì?”
“Tôi... Tôi không biết, chỉ là khi nghĩ đến cái giả thiết này, đầu óc của tôi đã rất loạn, ngài cảm thấy tôi nên làm gì?”
Dis cười, hồi đáp;
“Thừa dịp hôm nay còn chưa trôi qua, đem biên lai mà ta đã ký trở về khu quản lý của Đại Khu Ruilan để chuẩn bị báo cáo.
Đã ngày mai còn chưa tới đến, như vậy ngươi của ngày hôm nay, vẫn phải nghiêm túc hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay.”
“Tôi đã hiểu, cảm ơn ngài chỉ điểm.” Simon dừng bước lại, hướng về bóng lưng của Dis đang bước ra phía cửa mà chắp tay lên ngực, “Ca ngợi trật tự, cùng lúc, cũng ca ngợi sự hào phóng của ngài.”
“Hắn không cần sự ca ngợi của ngươi.” âm thanh của Rasma truyền đến từ sau lưng Simon.
“Thưa ngài.” Simon hành lễ.
Rasma không nhìn hắn hành lễ, ngược lại đưa cầm tấm danh thiếp tới:
“Ngươi biết Dis làm điều gì khiến ta thấy khó chịu nhất sao?”
“Tôi cảm thấy...”
“Ta chỉ là muốn để tự mình nói ra, mà không phải thật sự muốn nghe câu trả lời của ngươi.”
“Rất xin lỗi.”
“Đó chính là hắn có thể rất tùy ý mà vứt bỏ một thứ mà ngươi cảm thấy vô cùng quan trọng, tặng cho ngươi, hắn không nhận sự cảm ơn của người, bởi vì hắn hoàn toàn không thèm để ý, cũng giống lúc nãy hắn chỉ điểm cho ngươi vậy.
Ngươi kẹt ở cấp Quan Thẩm Phán cũng có một đoạn thời gian rồi phải không, mới nãy cảm thấy rất xúc động nhỉ?”
“Đúng vậy, lúc trước...”
“Ta có thể trông thấy năng lượng tín người trên cơ thể của ngươi đang va chạm nhau kịch liệt, chứng minh rằng ngươi lúc nãy đã nhận được sự lĩnh ngộ gì đó từ hắn, ngươi bây giờ nên tìm một chỗ yên tĩnh, cố gắng thăng hoa tín ngưỡng của mình thật tốt, sau đó ổn định nó lại.”
“Không, tôi cảm thấy tôi bây giờ phải đưa biên lai về, đây là chức trách của tôi.” Simon nói.
Lúc Rasma nghe thấy Simon nói những lời này, vòng xoáy năng lượng tín ngưỡng trong người của Simon càng thêm dữ dội.
“Ngươi là một tên nhóc rất có thiên phú.” Rasma nói.
“Đa tạ ngài tán thưởng.”
Rasma bỗng nhiên đứng ở nơi đó, vẻ mặt biểu lộ có chút... Phức tạp.
“Ngài, thế nào ạ?” Simon hỏi.
“Ta chợt nhớ tới một sự kiện, rất nhiều năm trước, ta còn rất trẻ, Dis cũng còn rất trẻ, chúng ta bị giáo hội phái đi chung thành một đội tiến vào bên trong di tích bỏ hoang để huấn luyện.
Lúc ấy trưởng lão dẫn đội bổ nhiệm Dis làm tiểu đội trưởng của đội chúng ta.
Sau khi huấn luyện thành công, Dis từng nói với ta một câu:
'Ngươi là một tên nhóc rất có thiên phú. ' “
Simon: “Cái này...”