Số 13 Phố Mink

Chương 232: Năng lực của tà thần (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Pall nhảy từ trong ngực Karen ra ngoài, rơi xuống chỗ giường thép của Mandila, nói đúng ra là rơi xuống ngực Mandila.

“U là trời, cứng cả cục nè.”

Karen hít vào một hơi.

“Đừng giận nha, ta chỉ muốn làm không khí sôi nổi một tí thôi.” Pall nhìn Mandila tiếp tục nói: “Bây giờ vấn đề chính là, kẻ dị ma mê hoặc kia là thông qua tế luyện để lại hoa văn trận pháp, ừm, tương đương với để lại “nước bọt” của mình ngấm ướt cái xác này mới có được quyền điều khiển nó.

Nhưng Tà Thần thiếu gia cậu thì sao?

Cậu đã giết chết dị ma mê hoặc để cướp đoạt quyền khống chế cô ta từ trong tay của nó hay sao?”

Pall chuyển ánh mắt đến Alfred, nếu như giết dị ma thì chắc chắn là người này giúp Karen giết.

Alfred lắc đầu, ra hiệu không liên quan đến mình.

Karen trả lời: “Lúc xem biểu diễn lúc, tôi nghe được cô ta gọi tôi, cô ta nói cho tôi biết tên của cô ta, nói cho tôi biết cô ta rất lạnh, thậm chí, có một lần, ý thức của tôi dường như là tiến vào cơ thể của cô ta, cảm nhận được những cảm xúc của cô ta.

Sau đó, tôi phát hiện hình như mình có được... khả năng điều khiển cô ta.”

Nghe nói như thế, Pall bắt đầu bước đi, bước chân mèo thong thả đi đi lại lại, thật lâu sau, cô dừng lại, rất nghiêm túc nói:

“Karen, cậu chắc chắn nên đi Wien.”

“Cô lại làm sôi nổi bầu không khí đấy à?”

Pall lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta thậm chí cảm nhận được, cho dù thân phận của cậu có khả năng sẽ mang lại vận rủi cho gia tộc của ta, hoặc là bây giờ trong đầu tất cả các thành viên của gia tộc ta đều chứa toàn cá trích thối sẽ tự tìm bồn cầu xối mình xuống...

Ta cũng cho rằng, cậu nên đi Wien.

Ta biết, Dis cho cậu hai con đường để lựa chọn, một là ở lại trong nhà này, nghe theo ý của Dis, nhà Inmerais từ đó cắt đứt với giáo hội.

Một con đường khác, là đi Wien, rời đi tầm mắt của Dis, đi giành lấy sự tự do của mình.

Cậu nên đi, Karen.

Không, là cậu nhất định phải đi!”

Pall cong người nhảy lên, Karen đưa tay bắt lấy cô. Hai cái móng vuốt của cô để ở lồng ngực Karen, mặt mèo và mặt của Karen được kéo lại rất gần:

“Hệ thống tín ngưỡng Tông giáo, giống như là giải đề.

Càng là người thông minh, cũng chính là những thiên tài kia, tốc độ giải đề của bọn họ sẽ càng nhanh.

Ví dụ như Dis,

Ta nhìn xem Dis lớn lên, nhưng ngay cả ta cũng không ngờ tới, Dis lại yên lặng không một tiếng động mà giải đề đến độ cao như thế.

Còn cậu...”

Đúng lúc này Alfred mở miệng nói: “Vĩ đại tồn tại, tất nhiên là vĩ đại thiên tài.”

“Cậu câm miệng!” Pall không khách khí cắt ngang lời Alfred, tiếp tục nhìn Karen, ngữ trọng tâm trường nói: “Mà cậu, Karen, cậu không phải thiên tài!

Cậu không phải,

Cậu không phải thiên tài, cậu với thiên tài không có nửa quan hệ với Rupe!”

“Tôi có thể chấp nhận sự thật tôi không phải thiên tài, nhưng cô cũng không cần trang trọng, nghiêm túc như thế chỉ để nói cho tôi câu nói này chứ?”

“Ha ha ha... Meo meo meo...” Pall trực tiếp cười ra tiếng mèo kêu.

“Cậu thì là thiên tài cái gì chứ, thiên tài của người khác là tốc độ giải đề nhanh.

Còn cậu, về căn bản cậu không hiểu thế nào là giải đề, bởi vì cậu không trải qua tịnh hóa, nói cách khác căn bản là chưa từng học.

Nhưng người ta cần tập trung suy nghĩ giải đề khó, cậu

Chỉ cần cầm bài thi lên,

Nói với đề bài một câu: “Xin chào.”

Sau đó,

Cậu ngay cả tài liệu cũng không cần mang, chép đều cũng cần chép, bởi vì đề bài sẽ rất ngoan ngoãn viết đáp án của nó ra!”

Alfred ở bên cạnh nghe được như si như say,

Cảm thán nói:

“Đây chính là ý nghĩa thật sự của vĩ đại sao, hóa ra, tôi vẫn luôn hiểu quá nông cạn.”

Pall thì dùng đệm thịt nhẹ nhàng sờ lên cằm Karen, dùng một loại giọng điệu tự cho là cực kỳ quyến rũ nói:

“Cho nên, cậu nên dùng cách hoàn hảo nhất hoàn thành nghi thức tịnh hoá của mình, không thể để lại tiếc nuối, càng không cho phép cho dù là một chút xíu khuyết điểm nào, nếu không đây đều sự khinh thường đối tài năng của cậu!”

“À, được.”

Karen cũng biết, nghi thức tịnh hóa cần một thánh khí giúp sức, sau khi hoàn thành tịnh hóa sẽ trở thành thần bộc, xem như chính thức nhập môn.

“Vậy cậu có biết, toàn bộ Ruilan, thánh khí ưu tú nhất ở nơi nào sao?”

“Không biết.”

Trên mặt Pall lộ ra một nụ cười, dùng móng vuốt vỗ vỗ cổ của mình:

“Ngay trước mặt của cậu, chính tiểu thư ta.”

“Cô là... thánh khí?”

“Cho nên vì cái gì ta có thể sống lâu như vậy? Hiện tại ta là một con mèo, tuổi thọ của mèo vốn ngắn hơn nhiều so với con người, ta cũng không phải một con rùa đen.”

“Vậy ý của cô là, cô đồng ý giúp tôi hoàn thành tịnh hóa?”

“Phải chờ sau khi đến Wien, bởi vì Dis từng nói, nếu ta dám giúp ngươi tịnh hóa ở Ruilan thì ông ta sẽ lập tức tịnh hóa luôn cả ta.”

“Vì sao?” Karen hỏi: “Ta cảm thấy chỉ là bởi vì ngươi muốn ăn cá.”

“Tiểu thư ta vẫn luôn yêu quý thiên tài, dưới sự che chở của ta, Dis mới có thể lớn lên ưu tú như vậy.”

“Ta không tin.”

“Ừm... Đó chính là tiểu thư ta chờ cậu về sau có thể giúp ta biến lại thành người.”

“Dis làm không được sao?”

“Ông ta có thể làm được một nửa, có thể giúp ta biến thành một cái... người chết.

Biến thành người chết còn không bằng ta tiếp tục làm một con mèo gặm đồ ăn cho mèo, cậu nói xem đi?”

“Còn có nguyên nhân khác sao?”

Pall nhảy lên trên bờ vai của Karen, chỉnh lại cái mông, cố gắng để cho mình ngồi đoan trang thanh nhã một chút,

Nói:

“Cái kia, mèo hình như cũng có thể lên bích hoạ đúng không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)