Số 13 Phố Mink

Chương 231: Năng lực của tà thần (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi tên ảo thuật gia kia bị chết chìm, Karen cũng lập tức tỉnh táo lại, không có ý định tiếp tục điều tra gánh xiếc thú này mà là quyết đoán mang theo Eunice và bọn nhỏ về nhà.

“Về phần gánh xiếc thú, khi tôi và lão gia Dis đi đến đó thì phát hiện gánh xiếc thú cũng chạy rồi.”

“Chạy?”

“Đúng vậy, trừ một ít người địa phương được bọn hắn thuê đang ở đó thu dọn đồ đạc ra thì đoàn trưởng và những người cốt cán của gánh xiếc thú đều được bố trí xe rời đi, chạy trốn rất gấp.

Tôi nghĩ, có thể là do nữ diễn viên kia tự nhiên phát điên mất khống chế dã dọa bọn họ sợ, để cho an toàn thì bọn họ phải trốn đi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong gánh xiếc thú kia cũng có dị ma.

Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, xin thiếu gia yên tâm.”

“Ừm.”

Lúc này, Pall mở miệng nói: “Các ngươi nói chuyện phiếm xong chưa?”

Không một người nói chuyện cùng cô ta.

Pall xoay người, từ ban đầu là nằm bò lên trên đầu gối Karen đổi thành mặt hướng lên trên, nằm ngửa người trên đầu gối của Karen, vẫy vẫy móng vuốt đối với Karen:

“Cho nên, Tà Thần thiếu gia đại nhân, bây giờ chúng ta có thể đi chơi trò phá vảy cá hay không ?”

“Còn có một việc tôi cần hỏi cô.” Karen nói vớ Pall.

“Thì hỏi đi.” Cái đuôi của Pall vểnh lên che lại cái bụng của mình: “Đã cậu sờ lâu như vậy, chi phí hưởng thụ đều lớn như vậy, ta còn có lựa chọn khác sao?”

Karen cũng nhìn về phía Alfred, nói:

“Bởi vì một chút trùng hợp, xác chết của người biểu diễn Mandila và tên ảo thuật gia bị chết chìm cùng cô ta tối hôm qua, bây giờ đang ở trong tầng hầm nhà ta.”

Pall hơi nghiêng đầu:

“Tà Thần thiếu gia của ta, cậu đã nói là bởi vì một chút trùng hợp, cho nên?”

“Lần này có điểm không giống.”

Karen ôm lấy Pall, đi về hướng cầu thang, Alfred đi theo phía sau. Lúc đến lầu một, Karen nghe thấy ở trong sân thím Mary đang cãi nhau với phu nhân Mark nhà sát vách, tiếng rất lớn. Như thế có nghĩa là tầng hầm bây giờ không ai, cũng phải, phúc lợi đơn không cần phải làm gấp, cứ qua loa là được.

Karen đi vào phòng làm việc của thím trong tầng hầm, hai cái xác lúc này đang được đặt ở trên giường thép, vải trắng đã bị lấy xuống từ lâu.

Pall nhìn nụ cười tiêu chuẩn tinh xảo vẫn còn vương trên khuôn mặt của Mandila kia, nhịn không được trêu chọc:

“Nụ cười của vị tiểu thư này, thật là khiến mèo không thoải mái.”

Karen nói: “Tôi có thể khiến cô ta đứng lên.”

Nghe nói như thế,

Pall và Alfred một mèo một người ánh mắt nhìn nhau, lập tức cùng nhìn về phía Karen:

“Thiếu gia ngài chắc chắn có thể làm được.”

“Đúng, đã biết từ lâu rồi.”

Karen mặc dù chưa từng tịnh hóa, trên lý thuyết mà nói là hoàn toàn chưa nhập môn, lại có năng lực thúc đẩy linh tính của thi thể, hiệu quả tương tự như “Thức tỉnh” của Thẩm phán quan trong Trật Tự Thần Giáo, hoặc có thể gọi là “Thức tỉnh” phiên bản ăn mày.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm Pall và Alfred khăng khăng cho rằng Karen là Tà Thần.

“Không, lần này không giống.”

Karen đi đến trước mặt Mandila, nhìn xem mặt của cô ta, trong đầu bắt đầu hiện lên cảnh tượng mình bị giam trong bể nước tối hôm qua.

Ngay lập tức, một cảm xúc tuyệt vọng và phẫn nộ bắt đầu dâng lên trong lòng anh, nhưng hình như là đã trải qua nhiều lần hay do lúc này có Alfred và Pall đều ở bên cạnh mình, tóm lại cảm giác hôn mê không mãnh liệt như mấy lần trước đó, Karen chỉ cần cố gắng một chút đã đứng vững.

Trong cảnh tối tăm mịt mùng, giống như một cầu nối nào đó được nối liền.

“Bắt đầu.”

Karen mở miệng nói.

Mandila ở trên giường thép ngồi dậy.

“Ôi, thật là lợi hại.” Pall theo lễ phép mà ngạc nhiên kêu lên.

“Đúng là thần tích!” Alfred cảm thấy cả người tê dại.

Nhưng tiếp theo, Mandila xuống giường, đứng ở trước mặt mọi người.

Sau đó,

Cô ta bắt đầu nhảy lên tại chỗ, nhảy nhảy, hai tay bắt đầu nâng lên hạ xuống ở hai bên, làm lên khép mở nhảy.

“Meo....” Pall phát hiện điều không hợp lý.

“Hử...” Alfred cũng phát hiện.

Sau khi thực hiện tiếp động tác nhảy khép mở nhảy lên làm nên về sau, Mandila đi đến chỗ khuất trong phòng làm việc, cầm cái chổi lên bắt đầu quét rác.

Mắt mèo của Pall trừng lớn: “Đây quả là một cái xác hoàn thiện, lại còn hiểu được tự quét dọn phòng cho mình.”

Lúc này hai con mắt của Alfred vào bắt đầu đỏ lên, năng lực của đôi mắt của Mị Ma được sử dụng.

“Thiếu gia, trên người vị tiểu thư này có rất nhiều chi chít các loại bùa chú, thi thể của cô ta từng bị tế luyện.”

“Đó là trận pháp.” Pall nói: “Trận pháp có thể tăng cường tính linh hoạt và tính điều hành, tương tự như con chó lông vàng kia, đã được người chủ trước đó dạy dỗ rồi, hiểu được những khẩu lệnh đơn giản kiểu bắt tay, nằm xuống, cho nên cho dù là đổi thành người khác cũng có thể dùng những câu lệnh này để ra lệnh cho nó theo động tác tương ứng.”

Lúc này, Mandila hót đống tro bụi vừa gom lại vào trong ki hốt rác, sau đó cất kỹ đồ rồi quay lại nằm trên giường thép.

Karen thì nhắm mắt lại, dùng sức chớp chớp, mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Lúc trước điều khiển Mandila chính là anh.

Không cần dùng lời, chính mình gần như có thể cộng hưởng với góc nhìn của cô ta, sau đó dựa theo suy nghĩ của mình để cô ta làm ra động tác tương tự.

“Cô ta đúng là thường xuyên bị gánh xiếc thú kia dùng để biểu diễn.”

Tiết mục có tên gọi là “còn sống dưới nước”, bởi vì cô ta vốn là người chết, cho nên sẽ không bị chết chìm nữa.

“Thiếu gia, đây không phải hệ thống mà tôi quen thuộc.” Alfred áy náy nói: “Cô Molly là nguyên thủy nhất thôn phệ cùng ghép lại, tôi có nhiều nhất chính là về phương diện năng lực tinh thần.”

“Ngươi đương nhiên không hiểu, ngươi đâu không phải là dị ma mê hoặc.” Pall dùng giọng giễu cợt nói: “Đây là hoa văn trận pháp của dị ma mê hoặc, không, ta suy đoán chính nó cũng có thể chỉ là dựa theo bản năng mà thử tế luyện cô ta, để cô ta dễ bị điều khiển hơn, thực chất chính nó cũng không hiểu trận pháp là cái gì.

Giống như là một con nhện biết giăng tơ thành lưới nhưng lại không biết giải khối hình học vậy.

Bây giờ vấn đề là...”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)