Số 13 Phố Mink

Chương 230: Năng lực của tà thần (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Karen đưa tay đỡ cáng cứu thương, Mandila cũng theo đó mà thu hai tay lại một lần nữa nằm xuống. Ở một mức độ nhất định, cô ta quả thật rất ngoan, cực kỳ nghe lời. Không, đến nói đều không cần nói, cô ta cũng có thể nghe.

Cái xác thứ hai đã được đẩy xuống dưới, Karen vén tấm vải trắng lên, là tên ảo thuật gia tối hôm qua. Bọn họ chết rồi, Karen biết Mandila là chết từ lâu, còn ảo thuật gia là bị chết chìm tối hôm qua. Nhưng vấn đề là vì sao bọn họ lại biến thành đơn phúc lợi của nhà Inmerais?

Phải biết rằng, tại thành phố La Giai, chỉ khi người chết có được giấy chứng minh cư trú của dân cư bản địa, xác nhận là người dân của thành phố bản địa lại không nơi nương tựa mới có thể hưởng thụ đãi ngộ của đơn phúc lợi. Hai người này, rõ ràng là người bên ngoài.

Chú Mason vừa hà hơi rồi xoa xoa lòng bàn tay vào nhau vừa đi đến, nói:

“Thật sự là đáng thương một đôi tình nhân, ở giữa mùa đông vậy mà lại chọn nhảy sông vì tình.”

“Vì tình?”

“Đúng vậy, sau khi chết đuối bị dạt lên bờ, ngay bên bờ một con sông vùng ngoại thành, lúc bị phát hiện trên người còn cột dây thừng.”

“Chú, ý của cháu là xác định là chết vì tình đúng không? Cảnh sát không có cách giải thích nào khác như?”

“Cảnh sát đến trước chúng ta rồi, trên người bọn họ phát hiện một bức di thư ghi là tình yêu mà chết nên trực tiếp xác nhận là tự tử vì tình, lại gọi điện thoại để chúng ta kéo trở về xử lý như đơn phúc lợi.

Người phát hiện xác của bọ họ chính là một thương nhân già ở gần đó, buổi sáng lúc đi tản bộ nhìn thấy bọn họ, ông ta có lòng tốt, chẳng qua cũng sợ mình trêu chọc xúi quẩy, chủ động đưa ra việc tình nguyện quyên góp một khoản tiền để tổ chức một cái tang lễ hạ táng cho hai người này, thế nên mới thành đơn phúc lợi.”

“Hoá ra là vậy.” Karen trả lời một tiếng.

Chắc là người của gánh xiếc thú người vì xử lý đơn giản hai cái xác nên mới làm như thế. Mà cảnh sát vì bớt việc, cũng không có ý định nghiêm túc điều tra.

Mason đẩy Mandila, Ron đẩy ảo thuật gia, hai người cùng nhau đưa hai vị khách này đi về phía tầng hầm.

Karen cầm lấy điện thoại trong phòng khách ở lầu một, chuẩn bị gọi cho Alfred. Điện thoại còn chưa bắt máy, bóng dáng của Alfred đã xuất hiện ở cổng, đẩy ra cửa sân đi đến.

“Thiếu gia, tối hôm qua tôi về trễ, cho nên buổi sáng thức dậy hơi muộn.”

Karen để điện thoại xuống, hỏi: “Cà phê, hồng trà hay là nước đá?”

“Cà phê.” Alfred hơi ngạc nhiên vì được quan tâm.

Karen nhẹ gật đầu: “Ta uống nước đá.”

“À... Được, thiếu gia.”

Alfred đi đến lầu hai, pha cho mình một ly cà phê, lại bưng xuống cho Karen một ly nước đá, sau đó đi đến lầu ba, lúc này Karen đang ngồi ở một bên bệ cửa sổ, chính là chỗ Pall thích ngồi.

Lúc này, Pall bị Karen đặt ở trên đầu gối, bộ lông của cô bị ánh mặt trời buổi sáng phơi hơi nóng lên, sờ trên tay thật ấm áp, giống như một cái sưởi ấm tay. Pall thì mặc cho Karen vuốt lông mình, bởi vì Karen nói muốn chuẩn bị cho cô một món ăn mới.

Con mèo này, lúc đối mặt với “Món ngon làm từ cá”, gần như là không có sức chống cự, loại phong cách theo đuổi và hưởng thụ cuộc sống này gần như đã khắc sâu vào trong linh hồn của cô ta.

“Thiếu gia, nước.”

Alfred đặt nước đá ở trước mặt Karen

Pall duỗi ra móng vuốt muốn chạm vào ly cà phê kia, bị Alfred né tránh.

“Tối hôm qua anh và Dis đi đến đó, kết quả thế nào rồi?”

“Bẩm thiếu gia, hắn chạy mất rồi.”

“Chạy?”

“Đúng thế.”

“Nhiều người như vậy, đều chạy hết rồi à?”

“Ừm?” Alfred lúc này mới ý thức được mình và thiếu gia đang không nói cùng một chuyện, lập tức hỏi: “lão gia Dis không nói với thiếu gia sao?”

“Ông nội đã đi nhà thờ từ rất sớm, tôi còn chưa kịp nói chuyện với ông.”

Thật ra là Karen có thể dùng một cái điện thoại gọi Alfred tới trước mặt hỏi tình hình, nhưng cũng không dám gọi điện thoại tới nhà thờ:

“Alo, Dis à, bây giờ ông về đây một lát, cháu có một số việc muốn hỏi ông một chút.”

Điên rồi à!

“À, chả trách. Thiếu gia, là như vậy, tối hôm qua ở một cái lều nhỏ của người Chaser bên ngoài lều gánh xiếc thú, tôi gặp một vị cường đại của Trật Tự Thần Giáo. Lúc ấy là hắn cố ý dùng một loại giọng đặc biệt đến cảnh báo tôi, ông ta đang ở ngay đây, tôi ra ngoài điều tra.”

“Chính là lần mà anh nói muốn đi ra ngoài có việc đấy à?”

“Đúng vậy, thiếu gia.”

“Người kia, cường đại cỡ nào?”

“Vô cùng cường đại.”

Karen đổi một cách khác để hỏi: “Cần bao nhiêu anh mới có thể đánh thắng được hắn?”

Alfred cũng không cảm thấy dùng mình để làm đơn vị tính toán có cái gì không thích hợp, ngược lại còn cảm thấy rất là vinh quang. Thử nghĩ về sau ngàn năm sau tín đồ quan sát bích hoạ, trông thấy vĩ đại tồn tại lúc trấn áp ác ma hoặc là đánh lại Chân Thần, bên cạnh có chú thích như sau: Ác ma này cực kỳ cường đại đáng sợ, có thể so với một vạn Alfred. Ôi, đây là một việc làm người ta thật sự kích động. Hơn nữa, những nhà khoa học kia không phải cũng cực kỳ thích dùng tên của mình để làm cách gọi khác hay sao.

“Thiếu gia, tôi rất khó nói ra cụ thể bao nhiêu tôi mới có thể đánh được hắn, bởi vì trong mắt của tôi, vị kia và lão gia Dis thuộc cùng một loại tồn tại đặc biệt.”

“Vậy Dis và hắn, ai càng mạnh hơn?”

“Hắn cực mạnh là so với tôi mà nói; còn lão gia mạnh mẽ gần như là so với tất cả mọi người, mặc kệ người mạnh thế nào, lão gia luôn có thể mạnh hơn một người đó một chút.

Tối hôm qua hắn yêu cầu tôi móc một con mắt xuống đưa cho hắn làm vật trang sức, tôi không chịu thì lập tức dùng thuật pháp của Trật Tự Thần Giáo nhốt tôi. May mà trên người tôi có chứng minh thân phận lão gia viết, lúc này mới khiến đối phương thu tay lại. Trong lời nói của đối phương cũng có thể nhận thấy, hắn đánh không lại lão gia.”

“Hắn chạy?” Karen lại hỏi.

“Đúng vậy, hắn chạy, ở lần thứ hai tôi quay lại lều của gánh xiếc, hắn đã sớm chạy, bởi vì nửa đường tôi còn xử lý một cái xác, hắn giúp người phụ nữ Chaser kia giết chồng cô ta, tội danh là bất kính với Trật Tự Thần Giáo. À, đúng rồi, thiếu gia, tối hôm qua lúc trên khán đài, ngài hướng về sân khấu nói một cụm từ, tôi không hiểu ngôn ngữ đó.”

“Hửm?”

“Thuộc hạ muốn nhắc nhở ngài chính là, sau này ở bên ngoài, không phải trường hợp bất đắc dĩ xin thiếu gia giữ kiềm chế ở mức độ nhất định. Nếu như tối hôm qua không phải vị kia đã rời đi trước, hắn rất có thể sẽ phát hiện được sự khác thường của thiếu gia ngài, đến lúc đó thân phận thực sự của thiếu gia khả năng sẽ bị phát hiện.”

“Tôi biết rồi.”

Karen nhẹ nhàng gật đầu, cũng không giải thích tối hôm qua anh thật ra chỉ đơn giản là “thể hiện cảm xúc”. Bởi vì anh đã tiến vào góc nhìn và cảm giác của Mandila, sinh ra sự đồng cảm với cảm xúc của cô ta, cho nên trong khoảnh khắc đó anh mới mang theo một cảm giác căm hận vô cùng mà nói ra hai chữ “Đi chết” với tên ảo thuật gia kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)