Số 13 Phố Mink

Chương 229: Cảm giác rất có lực! (4)

Chương Trước Chương Tiếp

“Anh cũng thế.”

Karen cảm thấy mình nói câu này có hơi trái với lương tâm, người ta đi xem xiếc thú chính là xem biểu diễn trên sân khấu, còn anh đêm nay lại được bố trí một trải nghiệm giống như thực tế ảo vậy.

Sau khi tiễn Eunice đến cửa nhà, Karen như thường lệ ôm Eunice một lúc, nhìn cô trở về nhà, Karen một lần nữa ngồi vào trong xe, khi lái xe đến phố Rhine, đi ngang qua nhà Piaget, đèn bên trong nhà Piaget đang tắt, bên cạnh là nhà của phu nhân Seamore cũng tắt đèn.

Karen lái xe về tới nhà, lúc lên cầu thang nghe thấy ở lầu hai Lunt và Chris đang ríu rít kể về đồ nướng buổi chiều và gánh xiếc lúc tối, thím Mary và cô Winnie ở bên cạnh nghe bọn họ, gặp Karen đi lên, thím Mary lập tức đứng dậy hỏi:

“Karen, đến ăn bữa ăn khuya đi.”

“Cảm ơn thím, nhưng cháu không đói bụng, cháu đi tìm ông nội nói chuyện một chút.”

“Ông nội đi ra ngoài rồi, vừa nãy sau khi Alf quay về cũng lên lầu tìm ông nội, sau đó ông nội đã đi ra ngoài cùng Alf rồi.”

“À, ra là thế, tốt, vậy cháu tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hôm nay lái xe có hơi mệt mỏi.”

“Được, quần áo cháu thím đã đặt sẵn rồi.”

“Cảm ơn thím.”

Karen lên lầu ba, đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.

Cảm giác nước nóng tưới lên cơ thể của mình rất dễ chịu.

Tắm rửa xong, đổi áo ngủ, từ trong phòng tắm bị hơi nước làm ấm áp đi ra, nhiệt độ chênh lệch tương đối rõ ràng, hơi lạnh thổi qua làm trước mắt Karen dường như lại trở về lúc mình bị nhốt trong bể nước, loại cảm giác tuyệt vọng kia lại lần nữa hiện lên trong đầu.

Karen không thể không dùng tay đỡ tường, sau khi ổn định một lúc, anh mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, về tới phòng ngủ. Đêm nay không ngồi trước bàn đọc sách một lúc giống thường ngày mà là chui thẳng vào trong chăn.

Hai tay đè xuống chỗ mình, để chăn mền đắp kín cơ thể, anh cảm giác mình giống như một con nhộng bị cái kén bao vây kín ở bên trong

Mí mắt càng ngày càng nặng, Karen đi vào giấc ngủ.

***

Bảy giờ rưỡi sáng, Karen tỉnh lại đúng giờ, nhìn thấy ánh nắng bên ngoài đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cảm thấy mình cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần..

Xuống đến lầu hai, bắt đầu ăn bữa sáng thím đã chuẩn bị.

“Ông nội đã ăn bữa ăn sáng chưa?” Karen hỏi.

“Hôm nay là chủ nhật, ngay từ sớm ông nội đã đi đến nhà thờ rồi.”

Karen hơi gật đầu, tối hôm qua chắc là Dis và Alfred đã đi gánh xiếc thú, sự việc đại khái là đã được giải quyết, hoặc là đã không còn tính uy hiếp nữa, nếu không sáng nay ông nội cũng không có khả năng đi nhà thờ.

Rốt cuộc đối với vị được cung phụng trong nhà thờ kia Dis cũng chẳng có bao nhiêu lòng trung thành.

“Vậy chú đâu?” Karen hỏi.

Theo bình thường, vào giờ này chú sẽ ra đây cùng ăn bữa sáng.

“Có một đơn phúc lợi, gọi điện thoại đến chúng ta, chú của cháu và Ron đã đi đón, Alf tối hôm qua ra ngoài cùng ông nội quá muộn, sáng nay không dậy nổi.”

“Hoá ra là vậy à.”

Karen nếm bữa sáng, xuống đến sân nhỏ ở lầu, con chó lông vàng vội vàng chạy tới cọ vào ống quần của Karen.

Đúng lúc, xe tang về đến trước cửa nhà.

Ron mở cửa sau xe tang ra, bắt đầu dùng cáng cứu thương gỡ “Khách” xuống dưới.

Karen cũng đi tới giúp, rất quen thuộc giúp Ron ổn định lại cáng cứu thương xe ở phía dưới.

“Đỡ được chưa, thiếu gia.”

“Được rồi.”

“Tốt, đi.”

Cáng cứu thương và cái xác nằm phía trên đều bị đưa xuống dưới.

“Còn có một người nữa, thiếu gia ngài chờ một chút nữa, tôi đi dời ra ngoài.” Ron trở lại bên trong xe tang, xoay người từ cái hố nhỏ bên trong ôm ra cái xác thứ hai.

Lúc này, một trận gió thổi tới, tấm vải trắng vốn được đắp lên trên cái xác theo quán tính mà trượt xuống, Karen nhìn thấy một khuôn mặt phụ nữ quen thuộc:

Mandila!

Karen hoàn toàn không ngờ tới vào lúc này ở trước cửa nhà có thể nhìn thấy xác của Mandira, trong giây lát đó cảnh tượng ngạt thở tuyệt vọng mà tối hôm qua vẫn cố gắng lẩn tránh và giải quyết lại lần nữa đánh tới, anh vô ý thức đưa tay đỡ trán, cả người lay động một cái.

Đột nhiên, cái xác đang nằm trên cáng cứu thương bỗng nhiên duỗi một cái tay ra ngoài, nắm lấy cổ tay Karen giúp anh ổn định lại cơ thể.

Karen cúi đầu xuống,

Nhìn xem cánh tay vừa mới đỡ mình kia lại thu về.

“Thiếu gia, cái xác thứ hai này nhờ ngài đỡ thêm một chút.” Trên xe Ron hô.

“Được rồi, tới đây.” Karen lên tiếng.

Lúc này, một cảnh tượng càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn đã xuất hiện, vậy mà Mandila lại nhắm hai mắt từ cáng cứu thương trên xe ngồi lên, hai tay để hướng về sau, cầm chắc hai cái bánh của cáng cứu thương mà Ron đưa xuống.

Mà Ron đang nhấc từ trên xe xuống dưới bị cáng cứu thương và xác chết che mất tầm mắt, lại công thêm yếu tố độ cao xe tang cho nên nhìn không thấy tình huống phía dưới xe, ngược lại cực kỳ ngạc nhiên nói:

“Ôi, thiếu gia ngài lần này đỡ quá ổn, cảm giác rất có lực!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)