Mấy đứa bé chưa từng thấy anh trai mình có vẻ nổi giận giống như vậy, cũng không dám nhìn tờ giấy gì nữa, đi theo sau Alfred tiếp tục tiến lên phía trước.
Hai chiếc xe kẹo que vốn có khả năng chặn đường lối đi kia bị Alfred dùng chân ra sức đạp, cứ thế mà ép nó ngừng lại, sau đó lôi kéo bọn họ, đợi đến lúc bọn nhỏ đi qua, thiếu gia và tiểu thư Eunice cũng đi qua xong, anh ta mới buông tay ra, một lần nữa đuổi tới phía trước bọn nhỏ
“Con tìm được!”
“Con cũng tìm được!”
Một đám trẻ con giơ tờ giấy chạy về hướng xe kẹo que, trong đó còn có không ít người lớn.
Những người vội vội vàng vàng chạy đến đụng trúng bọn họ đều bị Alfred trực tiếp dùng cánh tay cố ý đánh tan, cũng mặc kệ người khác có thể ngã sấp xuống hay không, tóm lại không thể làm cho nhóm người sau lưng mình bị tách ra.
Thật vất vả rốt cuộc bọn họ cũng đi ra khỏi lều vải lớn của gánh xiếc thú.
Karen bắt đầu kiểm tra số người, bốn đứa bé, một người cũng không thiếu.
“Về chỗ xe tang trước.” Karen nói.
Alfred lập tức nói: “Thiếu gia, ngài lái xe của tôi chở các tiểu thư trở về đi, xe tang cứ để tôi lái.”
Karen hơi chần chờ, nhìn Alfred một cái, sau đó gật đầu.
Đám người đi đến chỗ đỗ xe, Karen mở cửa chiếc xe Santland của Alfred, ra hiệu bọn nhỏ ngồi vào ghế về phía sau xe, cũng may bốn đứa bé đều không mập nên đều chen vào được.
Sau khi đóng cửa xe, Eunice nhìn Karen cười, tự ngồi vào ghế lái phụ, nhưng vẫn nói với Karen: “Em cũng biết lái xe.”
“Không có việc gì, anh lái được.”
Karen mở cửa chỗ ghế lái ra, không vội vã ngồi vào mà là nhìn về phía Alfred đứng bên cạnh xe tang, đối phương đang nhìn về hướng này, sau khi gật nhẹ đầu với Alfred xong, cuối cùng Karen nhìn lướt qua đỉnh lều bạt to lớn của gánh xiếc thú, sau đó ngồi vào trong xe rồi khởi động xe.
Xe rất nhanh đã chạy trên đường, bởi vì vẻ mặt của Karen từ lúc đi ra hơi nghiêm túc, cho nên bốn đứa bé ở chỗ ngồi phía sau xe trên cũng không ai líu rít nói chuyện nữa, thậm chí Lunt và Chris ngủ thiếp đi rất nhanh.
Eunice thì luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh Karen, lúc Karen nhìn kính chiếu hậu, cô ấy cũng sẽ nhìn Karen một chút.
Có thể là do muốn về nhà sớm một chút, cũng có thể do chuyện xảy ra tại gánh xiếc thú nên mặc dù bây giờ đã tỉnh táo lại nhưng bị loại cảm giác nghĩ mà sợ kia ảnh hưởng, cho nên Karen thay đổi thói quen lái xe vững vàng thường ngày, lần này tốc độ xe rất nhanh.
Sau khi tiến vào thành phố, bởi vì phố Mine gần hơn nên Karen lái vào phố Mine trước, ban đầu Karen định tự mình đưa Sarah vào trong nhà, nhưng đêm nay hình như Roth vì chờ con gái về nhà nên dù đã trễ như vậy rồi nhưng chỗ quầy sửa giày kia vẫn chưa được dọn vào.
“Thật ngại quá, Karen tiên sinh, Sarah hôm nay chắc chắc lại thêm phiền toái cho ngài rồi.”
“Không, Sarah rất ngoan, tôi đi về trước.”
“Ngài trên đường chú ý an toàn.”
Sau đó, dù phố Rhine cách nơi này gần hơn so với phố Mink, nhưng Karen vẫn lái xe tới đến phố Mink trước, Minna dẫn theo em trai, em gái xuống xe, ba người cùng chào tạm biệt Eunice:
“Hẹn gặp lại cô.”
“Chúc cô ngủ ngon.”
“Các em cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Lunt ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói: “Cô giáo và anh mọi người cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Eunice nghe thấy, nhưng không nói gì, một lần nữa ngồi về trong xe.
Karen lần nữa khởi động xe, tiếp đó là đưa Eunice về nhà, có thể là vì bọn nhỏ đã an toàn nên cảm xúc của Karen rốt cuộc cũng ổn định lại.
“Rất xin lỗi, không thể để em xem hết biểu diễn.”
Karen sẽ không vì hành động của mình lúc xem biểu diễn mà nói lời xin lỗi, một là lúc đó đầu óc mình vốn không tỉnh táo, hai là lời xin lỗi này có ý nghĩa gì? Bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm?
Người ta nhà gái đều không nói gì, mình nhắc lại cũng hơi không có ý nghĩa.
“Không, không sao, sức khoẻ của anh quan trọng hơn.”
“Không phải vì sức khỏe của anh, mà do khi còn bé anh từng bị đuối nước, việc trải qua này để lại cho anh bóng ma tâm lý cực kỳ lớn, cho nên khi nhìn đến phần biểu diễn kia, anh lập tức hơi không khống chế được tâm trạng của mình.”
Karen tình nguyện để Eunice cho là tinh thần của mình có vấn đề, cũng không muốn để cô cảm thấy là cơ thể mình có vấn đề.
“Hoá ra là vậy, em biết rồi.” Ngược lại, Eunice cười nói: “Hôm nay em rất vui vẻ, Karen.”