“Rầm!”
Thi thể của người đàn ông Chaser bị ném vào bên trong hình hộp chữ nhật của xe tang, Alfred xuống xe, sau khi đóng cửa buồng sau của xe tang lại thì lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đưa cho người phụ nữ Chaser trước mặt vừa mới giúp đỡ mình và vận chuyển thi thể.
Trong tay người phụ nữ còn cầm một cái hộp sắt mà vất vả lắm mới cạy mở ra được, số Rupee bên trong còn không nhiều bằng xấp tiền trong tay Alfred.
Nhưng người phụ nữ lại đẩy tay Alfred ra, nói: “Đây là ta phải làm.”
Vừa nói, người phụ nữ vừa dựa vào cửa xe, quay đầu hỏi:
“Anh có thuốc lá không?”
“Có.”
Thật ra Alfred không hút thuốc lá, chỉ là vào lần thứ nhất gặp Karen, cảnh tượng một sự người vĩ đại dẫn anh ta và bà Molly cùng nhau hút thuốc rồi cười to làm anh ta thật sự rung động.
Cho nên, từ đó anh ta cũng sẽ mang theo thuốc lá sẵn trong người, chuẩn bị cho lúc nào thiếu gia nhạt miệng thì đưa lên một cây.
Nếu như sau này hình tượng của anh ta trên bích họa là dâng thuốc lá cho người vĩ đại thì anh ta cũng sẽ cảm thấy hài lòng lắm rồi, những tín đồ quan sát bích hoạ chắc chắn sẽ cho rằng anh ta có quan hệ rất thân thiết với người vĩ đại.
Người phụ nữ châm thuốc, hít một hơi, nói:
“Ta cầu nguyện với thần linh, kết quả thần linh trả lời sự cầu nguyện của ta.”
Alfred cười nói:
“Chưa chắc đã phải là thần linh nghe được.”
Người phụ nữ nhún vai, nói:
“Bất kể là ai nghe được, đối với ta mà nói, đều giống như thần vậy, không phải sao?”
“Ngươi nói rất có lý, chỉ là ngươi thực sự không muốn lấy số tiền kia sao, dù sao ngươi vừa mới mất đi người chồng.”
“Ngươi không hiểu người Chaser.”
Người phụ nữ để lại câu nói này, ôm cái hộp sắt kia, vừa chạy ra ngoài vừa nói:
“Chúng ta thật ra không phải thích nghèo khó, nhưng chúng ta là thật sự thích lang thang.”
Nhìn bóng dáng người phụ nữ đã đi xa, Alfred tự nhủ: “Trước kia, ta cũng nghĩ như vậy.”
Bây giờ thì...
“Có biên chế, quá tốt.”
Nếu như không phải mình lấy ra tấm thẻ Dis ghi mục chứng minh thân phận kia ở trước mặt vị cường giả của Trật Tự Thần Giáo, vậy thì bây giờ tốt nhất là anh ta nên đi chợ đêm chọn một cái bịt mắt Độc Nhãn Long thích hợp.
Alfred từ bãi đỗ xe đi trở về lều vải lớn của gánh xiếc thú, lần này ở cổng đã không có người soát vé, bây giờ người không mua vé đi vào cũng sẽ không có người quản. Bởi vì suất diễn đã qua một nửa, khách bên trong có thể sẽ ra đi vệ sinh hoặc là hít thở không khí gì đó, cũng không có cách nào kiểm tra phiếu nữa.
Lúc đi vào, đúng lúc gặp người biểu diễn là tiểu thư Mandila giơ cao hai tay ngoi lên từ bên trong bể nước, người xem ở hiện trường hò reo không khí tăng vọt náo nhiệt.
Lối đi nhỏ ở giữa chật ních người, Alfred chỉ có thể đi từ phía bên cạnh, lại đi vòng từ bên sân khấu đến khu khách quý.
Lúc đi ngang qua bên cạnh sân khấu, Alfred hơi nghi ngờ nhìn lướt qua tiểu thư Mandila đang ở bên trong bể nước, anh ta cảm thấy vị tiểu thư này cho mình một loại cảm giác là lạ.
Chỉ là lúc này anh ta còn khom lưng sợ cản trở tầm mắt của khán giả trên khán đài, cũng không có thời gian dừng lại để dùng đối mắt Mị Ma xem xét.
Lúc sắp đến khu khách quý, Alfred trông thấy thiếu gia đang vùi đầu vào ngực của tiểu thư Eunice.
Haiz, thật không hổ là vĩ đại tồn tại, tiến độ nhanh thật.
Thực ra, bỏ qua một bên những nhân tố khác thường mà nói, người như Karen đã làm cho Alfred có một loại cảm giác không giống nhau.
Anh rất điềm tĩnh, cách cư xử các khía cạnh đều cực kỳ thong dong, anh cực kỳ lý tính, nhưng lại chưa từng kháng cự mặt cảm tính của mình.
Loại tâm lý này chỉ có thể xuất hiện ở một người rộng rãi độ lượng đã luống tuổi, bởi vì bọn họ đã tới gần cái chết, có thể thấy rõ ràng nhất sự được mất hơn thua.
Khi đến bên cạnh khu khách quý, đang lúc Alfred chuẩn bị đưa tay lên chào hỏi thiếu gia, ra hiệu mình đã trở về.
Anh ta nhìn thấy thiếu gia vốn đang hướng mặt về phía tiểu thư Eunice bỗng dưng quay sang, mặt hướng lên vị trí của bể nước ở trên sân khấu.
Bên trong mắt của thiếu gia lộ ra một sự lạnh lùng.
Đồng thời, bờ môi của hiếu gia động đậy, nói ra một cụm từ.
Ở bên ngoài nghề nghiệp của Alfred là người dẫn chương trình đài phát thanh, anh ta có được tài năng thiên phú đối với ngôn ngữ, thậm chí có nghiên cứu rất sâu sắc, thậm chí đọc được khẩu hình miệng.
“Đi... chết?”
Đây có nghĩa là gì?
Không phải tiếng Markle (hệ ngôn ngữ của các nước Wien và Ruilan).
Đột nhiên, có tiếng động từ trên sân khấu truyền đến. Alfred lập tức quay đầu, nhìn về phía sân khấu, đúng lúc trông thấy cảnh người biểu diễn là tiểu thư Mandira ôm ma thuật sư vào bên trong bể nước.
Những khán giả khác tưởng rằng đây là giai đoạn biểu diễn thứ hai của tiết mục, reo hò mãnh liệt.
Nhưng Alfred nhận thấy rõ ràng, cái này không thích hợp.
Anh ta lập tức dùng một tay che kín mắt trái của mình, mắt trái lúc này phiếm hồng, xuyên thấu qua khe hở giữa ngón tay, anh ta nhìn người biểu diễn nữ mặc chiếc váy dài đang ở trong bể nước kia bốc lên một làn khói đen.
Đây là một... cái xác!