Karen vẫn luôn nhạy cảm với cảm xúc, anh không bao giờ muốn bản thân mình bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác. Anh nhắm hai mắt lại, cho mình một ám chỉ tâm lý tương tự như việc cúp điện thoại.
Nhưng mà,
Khi anh mở mắt ra một lần nữa,
Tầm mắt của anh bỗng trở nên vô cùng vặn vẹo, đây chính là kính thủy tinh, tất cả hình ảnh bên ngoài dường như đều trở nên bị phóng đại và biến dạng rất nhiều.
Nhưng vẫn thấy một nhóm bóng dáng quen thuộc, những đứa trẻ đó....
Lunt, Sarah, Chris, Minna, Eunice...
Thậm chí anh còn nhìn thấy mình vẫn đang ngồi bên cạnh Eunice!
Karen chống tay lên mặt kính, anh cảm thấy mình không hít thở nổi nữa rồi. Cái loại hít thở không thông này không thể nào diễn tả bằng từ ngữ, càng thêm kinh hãi, tuyệt vọng cho dù có ngạt thở đến đâu cũng không chết được!
Bởi vì bản thân mình chính là một người chết, người chết sẽ không chết nữa!
Đây là một kiểu tra tấn tinh thần ngoài tầm hiểu biết của con người, giống như rơi xuống địa ngục A Tỳ ở trần gian.
Mà khán giả bởi vì hành động của “Mandira” nên càng cổ vũ hơn nữa, bởi vì trong mắt bọn họ, cô Mandira vẫn còn duy trì “Nụ cười tiêu chuẩn”, hành động chống tay lên kính càng giống như đang giao lưu với bọn họ.
Karen không ngừng chớp mắt,
Anh muốn thoát ra khỏi trạng thái này,
Nếu không anh sẽ điên mất, anh chắc chắn mình sẽ phát điên.
Rốt cuộc,
Sau cái chớp mắt tiếp theo, cơ thể Karen run lên, một lần nữa quay lại chỗ ngồi của mình.
“Karen? Anh thật sự không bị gì sao? Em vừa gọi anh nhưng anh không phản ứng gì cả?”
Karen ôm lất Eunice, vùi mặt mình vào cơ thể cô, đồng thời bàn tay trực tiếp chui vào trong quần áo của cô, chạm vào làn da ấm áp của cô.
Đây gần như là một hành vi theo bản năng, giống như một người sắp chết cóng, trong tiềm thức sẽ ôm trọn hơi ấm, cho dù nhảy vào đống lửa cũng không sao cả, bởi vì não lúc này sẽ không hoạt động được.
Eunice ngây người, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Karen, cô không hề đẩy anh ra mà dùng túi của mình che tay của Karen lại, chặn đi tầm nhìn của mọi người xung quanh.
Tay còn lại thì vòng qua cổ Karen, kề sát mặt mình với mặt Karen.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây chỉ là một hành động bình thường của một cặp đôi trẻ đang mặn nồng.
“Ha... Ha... Ha...”
Karen không ngừng thở hổn hển.
Bản thân mình có thể nghe thấy giọng nói của cô ta, bản thân mình có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ta, thậm chí anh có thể đi vào thị giác của cô ta.
Tương tự như trải nghiệm tương tác với xác chết vài lần trước Karen tiếp xúc, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, có thể cho anh một cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
Là bởi vì... Cô là một thi thể có thể chuyển động sao?
Cô khác với những xác chết được mình đánh thức trên cánh hay trong quan tài?
Hơi thở của Karen chậm rãi ổn định trở lại.
Eunice vẫn luôn vỗ nhẹ lưng của Karen, cô có thể cảm nhận được cảm xúc lúc trước của người đàn ông trong lòng mình bị mất khống chế.
Và sự nhiệt tình của khán giả cũng dần tăng cao, bởi vì quý cô Mandira đã ở trong bể nước lâu lắm rồi, lâu đến mức ảo thuật gia đã biểu diễn xong vào trò ảo thuật dài lê thê, buồn chán.
Lúc này trong bể nước, Mandira ngã người ra phía sau, chiếc váy bồng bềnh che gần hết mặt của cô khiến ai cũng thầm nghĩ cô đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sắp bị chết chìm rồi?
Minna và những người khác thậm chí đã che mắt từ rất lâu, không dám tiếp tục xem nữa.
“Tốt lắm, tiếp theo đã đến lúc chứng kiến điều kì diệu sắp xảy ra!”
Ảo thuật gia rốt cuộc cũng thả những lá bài đạo cụ của mình xuống đất, đi đến bể nước. Hắn còn đan chân xoay người, sau đó đi lên bậc thang, xoay chìa khóa để mọi người triển lãm, vừa đung đưa người vừa cố ý mở khóa thật chậm.
Mở được nửa chừng lại làm bộ không mở được chìa khóa, vô tình làm rơi chìa khóa xuống đất, sau đó lần nữa bước xuống nhặt chìa khóa rồi đi lên, hù khán giả mắng to dưới khán đài.
Nhưng mặc kệ như thế nào, không khí vẫn đang diễn ra rất tốt.
Cuối cùng,
Ảo thuật gia mở khóa, nhấc nắp bể nước lên,
Ngay sau đó,
Qúy cô Mandira nổi lên, hai tay giơ lên và thực hiện một động tác khiêu vũ cổ điển, giống như một vũ công ba lê dưới nước.
“Quào quào quào quào! !! !”
“Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! !”
“Làm tôi lo sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết!”
Khán giả hoan hô mãnh liệt, đẩy bầu không khí trong rạp xiếc thú lên đến đỉnh điểm.
Minna Sarah và Chris vừa khóc vừa vỗ tay thật lớn, lúc trước bọn họ thật sự rất lo lắng về sự an toàn của nữ diễn viên.
Mà lúc này,
Karen vốn đang nằm trong vòng tay của Eunice,
Lúc này quay mặt lại,
Hướng về phía sân khấu,
Bên trong đôi mắt có một sự rùng lạnh đang di chuyển, anh môi khẽ mấp máy, không tiếng động nói ra một câu:
“Đi tìm chết.”
Quý cô Mandira đang thực hiện một động tác khiêu vũ và nhận được sự cổ vũ của khán giả bất ngờ vươn tay ôm lấy ảo thuật gia đứng bên bậc thang bên cạnh đang cởi mũ chào khán giả.
“Phù phù!”
Ảo thuật gia cũng rơi vào trong nước,
Quý cô Mandira ở trong nước nâng váy dài của mình lên, che hoàn toàn khuôn mặt của ảo thuật gia, ghé sát vào người hắn đẩy hắn ta xuống.
Tay ảo thuật gia điên cuồng buông thả trên người nữ diễn viên, còn quá quắt hơn người đàn ông trung niên lúc trước lên trợ giúp!
Ở góc độ của khán giả,
Đây là màn biểu diễn tiếp theo,
Ảo thuật gia và nữ diễn viên đang trình diễn tiết mục tình cảm mãnh liệt dưới nước!
“Wow wow wow! !!”
“Phấn khích, phấn khích, thật sự quá phấn khích!”
“Chiếc vé quá đáng giá, rất đáng giá”
“Tuyệt vời, quá đẹp!”
Không ai quan tâm nữ diễn viên và ảo thuật gia đã ôm nhau trong bể nước bao lâu, dù có bao lâu cũng không sao, đúng không?
Nữ diễn viên đã ở trong bể nước lâu như vậy rồi, chẳng phải chẳng có việc gì xảy ra sao?
Mọi người vừa reo hò, vừa giao lưu, vừa trút bỏ lượng hormone bị kích thích bởi cảnh này, đồng thời thầm quyết định sau khi diễn xong nhất định phải đến lều của nữ lang để phát tiết thật tốt!
Bên trong bể nước,
Tay của ảo thuật gia đã không còn vùng vẫy nữa, khuôn mặt vốn bị che bởi lớp váy cũng vĩnh viễn bị dừng ở trạng thái hoảng sợ.
Mandira vẫn ôm chặt hắn như cũ, không có ý định muốn buông hắn ra.
Bên dưới khán đài,
Rốt cuộc Karen cũng ý thức được hành động của mình sai lầm như thế nào, anh lập tức bật dậy.
“Anh thấy đỡ hơn chưa Karen?” Eunice không chất vấn hành động vừa rồi của Karen, chỉ quan tâm hỏi.
Karen gật đầu, nhỏ giọng nói với Eunice:
“Cảm ơn em.”
Đồng thời bên tai Karen cũng truyền đến giọng nói mang theo sự giải thoát của một cô gái:
“Cảm ơn ngài.”