Dì Mary cố định phần thịt trên mặt bên kia bằng một chiếc kim bấm, để những vị khách nở một “nụ cười tinh tế“.
Giống như nụ cười của Mandira trên sân khấu lúc này.
“Tiếp theo, chúng tôi xin mời một vị khách may mắn đến giúp chúng tôi buộc chặt dây thừng.”
Ảo thuật gia vừa nói vừa đi méo sân khấu bắt đầu tìm người. Vì Karen đang ngồi hàng ghế VIP gần sân khấu nhất cho nên xác suất được chọn rất là cao.
Ảo thuật gia trực tiếp chọn trúng Eunice. Hắn ta chỉ vào Eunice, nói vào microphone:
“Cô gái xinh đẹp này có thể vui lòng lên sân khấu giúp chúng tôi hoàn thành màn ảo thuật vĩ đại này không?”
Eunice xua tay, ý bảo mình từ chối.
“Cô gái xinh đẹp đừng ngại ngùng, mau lên đi, tất cả mọi người đều đang chờ cô đấy.”
Eunice quay đầu nhìn Karen, dường như đang trưng cầu ý kiến của Karen. Nhưng khi thấy vẻ mặt Karen có chút nghiêm túc, cô nhìn ảo thuật gia ở mép sân khấu, tiếp tục mỉm cười lịch sự và lắc đầu từ chối.
“Ngồi bên cạnh là tiên sinh của quý cô sao? Ồ, như vậy tôi có thể mời tiên sinh lên giúp chúng tôi hoàn thành màn ảo thuật này không?”
Ánh mắt của Karen vẫn dán chặt vào Mandira.
Mandira vẫn duy trì nụ cười “Tươi tắn” như lúc ban đầu, chẳng qua theo từng bước di chuyển của ảo thuật gia cô ta cũng sẽ hoạt động tay tứ chi một chút. Thậm chí cô ta không ngừng liên tục dựa vào bồn nước để thay đổi tư thế khiêu vũ của mình, sắc xuân dưới làn váy không ngừng bị lộ ra theo thời gian.
Đối tượng hấp dẫn của rạp xiếc thú này không chỉ một mình trẻ em, cho nên việc có một số yếu tố khiêu dâm là điều bình thường.
“Thưa ngài, thưa ngài?”
Ảo thuật gia gọi Karen.
Mà bên tai của Karen bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái:
“Tôi lạnh... Tôi lạnh quá.... Tôi thật sự rất lạnh....”
Giọng nói rất yếu ớt, nhưng trong hoàn cảnh ồn ào như này lại trở nên thật rõ ràng, dường như một cơn ớn lạnh đang quét qua tay chân khiến Karen rùng mình.
Ảo thuật gia thấy mình không gọi được Karen, chỉ đành phải chọn một người đàn ông trung niên khác ngồi ở hàng ghế đầu. Người đàn ông trung niên lập tức đồng ý, trèo qua lan can nhỏ đi lên sân khấu.
“Thưa ngài, xin mời ngài đến đây.” Ảo thuật gia hướng dẫn người đàn ông, “Mandira, hãy đến chào đón người khách mời biểu diễn của chúng ta.”
Mandira bước đến chỗ người đàn ông trung niên, hai người ôm lấy nhau. Nhân lúc hai người đang ôm nhau, hắn cố tình cho tay vào dưới váy Mandira vuốt ve.
Nhiều khán giả nam dưới sân khấu lập tức khoa trương hét lên, liên tục vang lên tiếng huýt sáo.
“Tốt lắm thưa ngài, mời ngài giúp chúng tôi buộc dây thừng cho cô ấy.” Ảo thuật gia nói.
Cô Mandira bị trói cả hai tay bước lên bậc thang, cô hướng mặt về phía khán giả, cúi đầu xuống, nụ cười tiêu chuẩn vẫn còn y như cũ, gần như không thay đổi gì.
“Mọi người cùng nhau đếm ngược theo tôi nào.”
Ảo thuật gia không hổ là khách mời của vở kịch, hắn nhảy cẫng lên, cùng nhau đếm ngược với khán giả trong hội trường:
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Cô Mandira thả người nhảy vào trong bể nước.
“Ồ! !!”
Người xem trong hội trường đồng loạt hoan hô.
“Hít.”
Nhưng Karen lập tức hít một hơi thật sâu, anh cảm giác người vừa nhảy xuống nước đó chính là mình.
“Karen, anh bị sao vậy, trong người không được khỏe sao?” Eunice ân cần hỏi thăm.
“Không, tôi không sao, không có việc gì cả.”
Karen lần nữa ngồi xuống.
Lúc này trên sân khấu, ảo thuật gia bắt đầu khóa nắp bể nước bằng ổ khóa lớn, khán giả có thể nhìn thấy cô Mandira đang ngâm mình trong nước qua lớp kính của bể nước.
Chiếc váy của cô bồng bềnh, lộ rõ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, tạo nên một hình ảnh kích thích.
Cô còn vẫy vẫy tay giao lưu với khán giả dưới nước, nụ cười tiêu chuẩn đó vẫn như trước không thay đổi.
“Chúng ta hãy tiếp tục thưởng thức một tiết mục khác.”
Ảo thuật gia lấy một bộ bài ra bắt đầu biểu diễn những màn ảo thuật về bài tẻ nhạt buồn chán. Trò ảo thuật này khán giả đã sớm xem qua vô số lần nên đã chẳng còn hứng thú nữa, nhưng lúc này không một ai ồn ào phát ra âm thanh.
Bởi vì gần như không một ai chú ý ảo thuật gia đang làm cái gì, dù hắn có bưng một bát mì rồi ngồi ở đâu đó ăn cũng không sợ ai mắng mình bỏ ngang buổi biểu diễn hay trả lại vé;
Tất cả mọi người đều đang chú ý đến quý cô Mandira đang ở trong bể nước. Cô chưa ra sao, cô còn có thể hô hấp bao lâu nữa?
“Lạnh.... Tôi lạnh quá.... Thật sự quá lạnh...”
Giọng nói đó lại lần nữa xuất hiện trong đầu Karen.
Cảm giác này khiến Karen nhớ lại lúc trước anh đang đứng trên tầng một ngôi nhà của mình và nghe thấy tiếng khóc của ông Mosan dưới tầng hầm.
Quý cô Mandira này chính là một cỗ thi thể!
Mà lúc ánh mắt của Karen xê dịch về phía bể nước,
Quý cô Mandira trong bể nước cũng di chuyển cơ thể về phía hàng ghế của Karen:
“Lạnh quá... lạnh quá.... Bọn họ lại lần nữa ngâm tôi vào trong bể nước.... Một lần lại một lần... Một lần lại một lần.... Lạnh quá...”
“Cô là ai.” Karen cố gắng hỏi trong đầu.
“Bọn họ gọi tôi là... Mandira...”
“Bọn họ là ai...”
“Là đoàn trưởng.... Là ngài ảo thuật gia.... Là chủ nhân mua tôi từ cha mẹ tôi.... Là người đã dìm chết tôi trong nước.... Là người hết lần này đến lần khác ngâm tôi vào trong bể nước...”
Karen cau mày, theo bản năng anh muốn thoát ra cuộc “giao tiếp” quỷ dị này, bởi vì anh nhận ra có một loại mãnh liệt và phức tạp đang nhanh chóng lấy nhiễm vào bản thân anh:
Khó hiểu,
Nghi ngờ,
Oán hận,
Cùng với hận ý nồng đậm đến mức có thể chảy ra!