Số 13 Phố Mink

Chương 223: Phẫn nộ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay lập tức, bốn phía xung quanh trước mặt Alfred xuất hiện một cái khung màu đen, hoàn toàn cô lập anh ta vào bên trong, ngăn cản hết năng lực chi nhãn của mị ma.

Rasma là đại tế tự của Giáo hội Kỷ Luật, dưới thần điện, lão là một trong những người có tiếng nói nhất. Khi tin tức lão sẽ đến Ruilan được truyền ra, các vị quản lý đại khu Ruilan đều cảm thấy hoảng loạn lo sợ, thấy lão đều sẽ cúi gập người kính cẩn gọi: đại nhân Rasma.

Quả thật Alfred không xem để vào mắt các thẩm lí địa phương và phán quyết quan, nhưng cấp bậc của vị trước mắt cao hơn rất nhiều so với thẩm lí và phán quyết địa phương.

Ở một mức độ nào đó, có thể lão chính là một trong những quân bài của thần Kỷ Luật trên đời tục.

Nhưng vào lúc này,

Alfred gần như tuyệt vọng trong lòng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm:

Chỉ thấy anh ta chắp hai tay lại:

“Ca ngợi trật tự.”

Lập tức, một tấm thẻ chứng minh thân phận từ trong túi bay ra.

Đôi mắt của Rasma nheo lại,

Lão mở tay ra,

Tấm thẻ chứng minh thân phận rơi vào trong tay lão,

Chữ ký của thẩm phán thành phố La Giai, đại khu Ruilan Giáo hội Kỷ luật.

Nhưng danh hiệu này Rasma không bận tâm cho lắm, điều khiến lão chú ý là tên đứng sau danh hiệu: Dis Inmerais.

Rasma khoác tay áo, cái lồng biến mất, Alfred lần nữa rơi xuống đất. Anh cung kính nói:

“Đại nhân.”

“Cậu là người của Dis?”

“Thẩm phán quan Dis là cấp trên của tôi.”

“Ôi...”

Rasma gần như không che giấu phát ra tiếng thở dài;

Lão nói thẳng:

“Ta rất thích ánh mắt của cậu. Ta vốn định trực tiếp lấy luôn, dù sao cậu cũng là dị ma, còn ta là một người thực thi pháp luật.”

Alfred không nói gì.

“Nhưng người cũng là một phần tử của Giáo hội Kỷ Luật, ta không thể không biết xấu hổ đến cướp, nhưng ta có thể lấy vật khác trao đổi với cậu. Ta tin mình có thể đưa ra một cái giá khiến cậu động tâm, chủ động đổi mắt với ta.”

Alfred vẫn tiếp tục giữ im lặng.

“Nhưng nếu cậu là cấp dưới của Dis, ta không tiện làm gì cả.”

Alfred lập tức hò reo trong lòng:

Ca ngợi Dis!

Rasma vỗ vỗ trán, tiếp tục nói: “Ta từng nghĩ mình không thể nào kém Dis, ít nhất sẽ không kém nhiều lắm. Nhưng sau này....”

Alfred: Tôi cũng vậy.

Rasma chỉ cỗ thi thể dưới mắt đất, nói:

“Gã xúc phạm Giáo hội Kỷ Luật.”

“Vâng, tôi sẽ phụ trách xử lý.”

Lần này đúng lúc xe tang tới.

“Được.”

Rasma đứng lên, bước ra khỏi căn lều nhỏ. Chiếc khóa mà người phụ nữ đang cạy ra rốt cuộc “Tách” một tiếng, bị mở ra.

“Ha...”

Rasma nhìn căn lều xiếc thú ở phía đằng trước. Vì người của Dis đã có ở trong đó nên lão sẽ không quản nữa.

Vốn dĩ lão muốn kìm nén những dao động cảm xúc trong lòng khi đến với La Gia, nhưng ai ngờ mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu.

Lão đau thương nhìn bầu trời đầy sao,

Rồi lắc đầu ngao ngán bước ra ngoài:

“Chao ôi, ngày nay chẳng ra gì cả.”

....

Bên trong căn lều xiếc thú, buổi biểu diễn xiếc thú vẫn còn đang biểu diễn.

Lúc này, một chương trình ảo thuật thực tế đang được diễn ra. Ảo thuật gia là một người đàn ông trong rất mềm mại đáng tử, từng cử chỉ của người đó đều không cố ý nữ tính hóa.

Nếu cẩn thận quan sát kĩ có thể nhận ra người đàn ông đó là chú hề trong màn mở đầu, chẳng qua bây giờ đã được tẩy trang.

Tiết mục này tên là 《 Sinh tồn dưới nước 》 , một thùng thủy tinh dựng lên đã được đẩy lên sân khấu và chứa đầy nước.

Lúc người dẫn chương trình nói ra tên của tiết mục, Karen hơi ngạc nhiên. Không phải bình thường sẽ gọi là 《 Thoát chết trong nước 》 sao?

Đó là kiểu người diễn bị trói và thả xuống nước, để họ tự vùng vẫy và mò mẫm tháo dây trói, cuối cùng đẩy nắp bể nước rồi trèo ra khỏi bể nước. Việc thắt là để một khán giả may mắn tại hiện trường thực hiện, đó chính là thoát chết.

Sinh tồn... nghĩa là nó giống như sinh tồn dưới nước hơn?

“Chào mừng đến người biểu diễn của chúng tôi, cô Mandira!”

Ảo thuật gia chỉ vào hậu trường, một cô gái trẻ mặc váy vừa quơ tay vừa đi đến bên cạnh ảo thuật gia;

Nụ cười của cô nàng có phần bị ép buộc và mất tự nhiên, còn sượng hơn Minna ban sáng được yêu cầu ngồi gần Eunice vô số lần.

Karen khẽ nhíu mày,

Theo bản năng,

Nữ diễn viên tên Mandira này khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Không phải anh có ý kiến gì với bộ dạng xuất hiện của nữ diễn viên, nhưng là một thành viên của gia đình Inmerais, mấy tháng đầu tiên anh đều hỗ trợ mọi người, việc vận chuyển thi thể đã sớm thành thói quen, có thể biến xe tang thành một cái nhà xác.

Cho nên,

Nữ diễn viên trên sân khấu đã cho Karen một cảm giác “Quen thuộc“.

Nụ cười này,

Khuynh hướng cảm xúc này,

Ánh mắt này,

Nếu không phải cô ta còn cử động, Karen sẽ nghĩ cô ta chính là một “vị khách” đang nằm trên cáng chờ được chở về nhà.

Nụ cười trên mặt đối phương gợi nhớ đến gian làm việc dưới tầng hầm đêm hôm đó, dì Mary giới thiệu cho anh một vị khách mà người vợ yêu cầu chồng mình sẽ nở một nụ cười ôn hòa trong đám tang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)