Số 13 Phố Mink

Chương 221: Rạp xiếc (4)

Chương Trước Chương Tiếp

“Còn những ý tưởng khác, sở thích khác thì sao?” Karen hỏi - “Nghệ thuật? Du lịch, hay hội họa?”

“Nếu như nói những thứ này, tương lai không phải là không thể tiếp tục đúng không? Hơn nữa, em nghĩ nếu như anh quá coi trọng mục tiêu, cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.”

Karen cười nhẹ nói: “Em thực sự nhìn rất thoáng đấy.”

“Còn anh, Karen, anh muốn làm gì?” Eunice cười nói thêm: “Trước khi gặp em.”

Trong mắt Karen lộ ra vẻ trầm ngâm.

Kiếp trước từ khi trưởng thành vẫn luôn chăm chỉ học hành, sau khi ra trường chật vật khởi nghiệp, cuộc đời của anh giống như bánh răng buộc chính mình không ngừng xoay chuyển.

Mệt thì mệt thật đấy, nhưng anh không cảm thấy vất vả, bởi vì trạng thái quay mình như một chiếc bánh răng có thể tạo ra một loại cảm giác thích thú.

Nhưng trong cuộc đời này...

“Ban đầu tôi muốn vào một trường đại học, chọn một chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc tốt với thu nhập khá một chút, tiết kiệm một số tiền, sau đó đầu tư, để tôi có thể đạt được tự do tài chính ở giai đoạn tôi cần sử dụng.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó... Tôi chưa nghĩ tới.”

“Không phải nên tìm một người bạn gái mình thích và xây dựng một gia đình hạnh phúc sao?”

Karen do dự một lúc, rồi lắc đầu.

“Không nghĩ đến sao?” Eunice tò mò nhìn Karen: “Lúc hai anh trai em lúc đi học, ở nhà chuyện yêu thích nhất chính là thảo luận xem tìm một người chị dâu như thế nào cho em.”

“Tôi thật sự chưa nghĩ tới, có lẽ tôi còn chưa bằng tuổi anh của em?”

Tay của Eunice chống ở cằm và lẩm bẩm:

“Nhưng em nghĩ có lẽ là do suy nghĩ của anh quá già?”

Karen trực tiếp chuyển hướng chủ đề:

“Tại sao, em cũng thích nghiên cứu tâm lý học?”

“Em đã đọc một số cuốn sách về chủ đề này, chưa nói tới nghiên cứu, nhưng em thấy quan sát và phân tích mọi người rất thú vị, chẳng hạn như quan sát anh.”

“Quan sát tôi? Có phát hiện gì sao?”

“Phát hiện chính là, em cảm thấy anh đã sớm nhìn thấu em rồi.”

“Haha...”

Cả hai người đều cười.

Minna đứng dậy cầm một nắm xiên que, đi về phía anh trai mình.

Nhưng Karen thì đang mỉm cười, tự nhiên đưa tay ra vuốt tóc Eunice, Eunice cũng tự nhiên gối đầu lên đầu gối của Karen.

Minna thấy vậy, cầm một nắm xiên que đi vòng vèo một vòng rồi quay về.

Hai người họ giữ tư thế này rất lâu.



Chạng vạng tối, xe tang chạy tới bên ngoài rạp xiếc, ở đây có rất nhiều người, may mà chỗ này tương đối rộng rãi, không thiếu chỗ đậu xe.

Sau khi xuống xe, Karen đưa mọi người đi về phía căn lều lớn của rạp xiếc, dọc đường có nhiều người bán hàng hóa khác nhau.

Alfred đi sau cùng để bọn trẻ không bị phân tán bởi đám đông.

Bên ngoài một căn lều Chasai nhỏ, người chồng đang bán một số đạo cụ để bói toán, và tấm biển treo trên đó là một hiện vật thiêng liêng đã được một linh mục nào đó ban phước.

Công việc làm ăn không tốt nên ánh mắt của anh ta đảo quanh đám đông phía trước, cố gắng tìm kiếm mục tiêu có tinh thần cảnh giác thấp để xem có thể lấy ví của đối phương hay không.

Thật đáng tiếc, có lẽ là do mấy năm gần đây những người đồng nghiệp của anh ta đã ra tay quá nhẫn tâm trong những hoạt động tương tự như vậy, nên dù du khách đến xem xiếc đều nở nụ cười trên môi nhưng tính cảnh giác của họ đều rất cao.

Nhưng may mắn thay, trong lều, vợ của anh ta đã tìm được một mối kinh doanh.

Trong một căn lều nhỏ.

“Đứng đó không cần di chuyển, tôi nằm một chút là ổn rồi.”

“Được rồi, khách hàng như anh thật tốt bụng.” Người phụ nữ cười nói, cầm đồng tiền trong tay nói: “Anh đang tìm kiếm cảm giác như ở nhà sao?”

“Tôi đang tìm kiếm cảm giác như một đứa trẻ.” Rasma trả lời.

“Đó là tìm kiếm cảm giác như ở nhà.” Người phụ nữ kiên trì nói.

“Đúng, đúng vậy.” Rasma gật đầu, sau đó trên mặt lão nở một nụ cười: “Mẹ tôi cũng làm công việc giống như cô, bà ấy dựa vào công việc này nuôi sống tôi.”

Người phụ nữ lặng lẽ đặt lại một tờ tiền vào đầu Rasma.

“Ý cô là gì?” Rasma hỏi.

“Tất nhiên là có ưu đãi cho khách về nhà rồi. Xuỵt, không thể để chồng tôi biết, nhưng cũng không sao, anh cũng đưa rất nhiều tiền rồi, anh ấy cũng không phát hiện ra đâu.”

“Đó là bởi vì tôi không có cha.” Rasma nói.

Nếu không phải cha lão mất vì bệnh tật khi lão còn nhỏ thì mẹ lão đã không phải tự mình nuôi nấng lão vất vả như vậy.

Người phụ nữ liếm môi, ghé miệng đến sát tai Rasma và thì thầm:

“Thực ra, tôi rất mong mình không có chồng.”

“Haha, cô đang cầu xin sao?”

Người phụ nữ nhún vai và mỉm cười: “Thần hội nghe được sao?”

Rasma trả lời: “Có.”

Nói xong, Rasma nhắm mắt và đặt tay lên bụng dưới.

Thấy vậy, người phụ nữ tránh đi chỗ khác, không làm phiền “kẻ lãng tử” nghỉ ngơi.

Thế giới của Rasma lại lần nữa trở nên xám xịt.

“Được rồi?”

Haha, một tiểu dị ma nhỏ với mị ma chi nhãn, đôi mắt của nó rất thích hợp để được móc ra và làm thành một mặt dây chuyền tinh xảo.

Ồ?

Không phải chỉ có một mình hắn là duy nhất hay sao.

Haha, ông chủ của rạp xiếc này thực sự là một dị ma mê hoặc.”

“Sao còn chậm thế, chưa kết thúc sao, còn phải trả thêm tiền thêm giờ.” Người chồng mở rèm bước vào căn lều nhỏ.

Rasma từ từ ngồi dậy, cười nói:

“Đã xong.”

Người chồng ngã xuống đất, chết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)