“Mọi người, lên xe.”
Eunice đứng trước xe tang, ý bảo mọi người lên.
Eunice đứng bên cạnh giúp Minna, Lunt, Lilith và Sarah khi họ lên xe.
“Cảm ơn cô giáo.”
“Cảm ơn cô giáo.”
Eunice cũng lên xe tang, đóng cửa vào, khi đang tìm chỗ ngồi thì phát hiện bốn đứa trẻ đã ngồi đủ một dãy, để trống toàn bộ dãy ghế đối diện cho mình.
“Các em không thấy chật sao?”
Mọi người đồng thanh nói: “Cô giáo, chúng em cũng không chật lắm.”
“Có cần ai sang đây ngồi đây với tôi không?”
Không ai nói gì.
Ngay cả Minna ngày bình thường hiểu chuyện nhất lúc này cũng có vẻ hơi ngại ngùng.
Không có cách nào, đột nhiên cô giáo dạy toán trở thành chị dâu tương lai của mình là loại trải nghiệm như thế nào?
Tất nhiên là ngại ngùng và xấu hổ, cô hoàn toàn mất đi khí thế khi động viên anh trai mình vui lên lúc trước.
“Vậy được rồi.”
Eunice chỉ có thể ngồi ở dãy đối diện một mình, bên trong cái hình hộp có cái hố trước mặt có để đồ nướng, than hoa, rau củ xiên, và các loại thịt đã được tẩm ướp tối hôm qua.
Karen ngồi vào ghế lái, khởi động xe tang, anh liếc qua gương chiếu hậu và nói:
“Minna, sang ngồi với chị.”
Minna trừng mắt nhìn và chỉ có thể mỉm cười: “Vâng anh trai. Cô ơi, em đến ngồi.”
Eunice dơ tay ra đỡ Minna đi qua, sau khi Mina đến ngồi bên cạnh, Eunice nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minna.
Nụ cười trên mặt Minna giống hệt nụ cười khi lên sân khấu nhận giải, thanh lịch, trang nghiêm và có chút cứng nhắc.
Lunt, Chris và Sarah, những người ngồi đối diện, nhìn cô bé bằng một cái nhìn đầy hả hê.
“Tất cả ngồi đàng hoàng, đừng chạy lung tung, có chuyện gì thì nói trước với anh, biết không?”
“Biết rồi, anh.”
“Biết rồi, Karen.”
Karen bắt đầu khởi động xe tang, mục tiêu là nông trường ở ngoại ô.
Lần trước phu nhân Jenny đến nhà xem ra là cùng Dis nói chuyện rất hòa hợp, nói tóm lại, từ trong thư phòng đi ra sự nhiệt tình của phu nhân Jenny đối với mình có thể nói lên một tầm mới.
Karen thậm chí còn cảm thấy rằng nếu hôm đó anh nắm tay Eunice và nói: “Đã muộn rồi, trời cũng đang mưa, nếu không ngủ lại đây.”
phu nhân Jenny rất có thể sẽ chọn đồng ý.
Mặc dù Karen không thể tưởng tượng được bức tranh về sự giao tiếp “hài hòa và nhiệt tình” của Dis, nhưng hiệu ứng rất tốt.
Hơn nữa, Karen biết rằng ngày anh đến với Wien ngày càng gần hơn, mà điều anh không nỡ bỏ nhất chính là gia đình của mình.
Cho nên, những ngày này, mỗi ngày, anh đã cố gắng hết sức để làm cho nó phong phú hơn một chút, anh kiên nhẫn dạy cho thím và bác gái của mình cách nấu món ăn Trung Quốc.
Đối với những đứa em ngày thường cần phải đến trường đi học, Karen đã chọn đưa chúng ra ngoài làm tiệc nướng vào cuối tuần.
Nếu duyên phận phải xa nhau trong một khoảng thời gian mà nói, thì ít nhất để cho nhau những kỉ niệm đáng quý trong lòng, lâu lâu có thể nhớ lại.
Nhưng Karen cảm thấy rằng cuộc chia ly này sẽ không quá lâu.
Hiện tại Dis có một việc rất quan trọng cần giải quyết, hậu quả của việc này sẽ rất lớn, nhưng Karen tin rằng Dis hoàn toàn có thể giải quyết được.
Bởi vì... Ông ấy là Dis.
Hơn nữa, điều mà bản thân Dis lựa chọn hoặc là ở nhà và trở thành một người bình thường, hoặc cho mình cơ hội ra ngoài và hít thở không khí tự do.
Vì vậy, người trong gia đình mới có thể tiếp tục cuộc sống ổn định ở thành phố La Giai, còn anh, sau khi đến Wien, anh có thể bắt đầu đụng đến những điều “cấm kỵ” thuộc về ông nội mà ở nhà không được đụng tới.
Trong nội tâm Karen thực sự biết rằng mặc dù anh luôn nghĩ mình là một người bình thường, nhưng một số khả năng đặc biệt xuất hiện trong anh là khách quan.
Theo lời của Pall, đây là năng lực của Tà Thần thể hiện.
Nhưng Karen tin chắc rằng mình không liên quan gì đến những “thần linh” đó, còn về khả năng khiến người chết ngồi dậy, điều này có thể giải thích là... Một thiên phú?
Một kiểu bởi vì “trải nghiệm đặc biệt” của chính mình mà thiên phú tràn ra ngoài?
Pall đã từng nói vậy nhưng sau đó, nó đã tự bác bỏ khả năng này, trừ khi chính mình là người từ cõi chết sống lại, được sinh ra với khả năng “đồng cảm” với “người chết“.
Trong phần Tường Thoại tường thuật về Trật tự thần giáo, người ta đã ghi lại rằng Quang Minh chi thần đã đánh thức Trật tự chi thần. Ngay cả bây giờ cái “Trật tự chi quang” này đã được sửa đổi, các cảnh về Quang Minh chi thần đã bị xóa, nhưng cảnh Trật tự chi thần “thức tỉnh” vẫn được giữ nguyên, ghi chép lại.
Trật tự chi thần không có tuổi thơ, không giống như những vị thần có thật khác có câu chuyện thời thơ ấu, ông ta dường như đột nhiên đến thế giới này, ngay khi xuất hiện, ông ta đã đứng ở một vị trí rất cao.
Trật tự thần giáo là do Trật tự chi thần thành lập, trải qua hơn một thời đại phát triển, còn phải điền thêm, bồi bổ, cải tiến, mà năng lực tiêu chuẩn của thẩm phán quan chính là “thức tỉnh” thi thể.