Số 13 Phố Mink

Chương 217: Rasma (3)

Chương Trước Chương Tiếp

A, dê béo.

Trên chóp mũi, lão ngửi thấy mùi ẩm thấp trên đường phố, ngửi thấy mùi thối rữa của những người già trong nhà, ngửi thấy mùi thơm của xà phòng rẻ tiền.

Sau khi “thị giác” của lão xám xịt và đơn điệu, các giác quan khác của lão cũng trở nên vô cùng phong phú. Lão giống như một con nhện, nhanh chóng mở rộng mạng lưới tri giác của mình.

Lão đang đi tìm kiếm, tìm lại chính tuổi thơ trong ký ức, ngồi trên con đường đầy vũng nước, ngơ ngác nhìn người đi đường qua lại.

Vào thời điểm đó, lão không quen với thế giới này, có nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng là khách quan.

Sau một khoảng thời gian, lão lại theo phương thức như vậy tổ chức lại “thị giác” của mình, đó là cách để lão thanh lọc tín ngưỡng của mình.

Lão gọi đi gọi lại chính con người thời thơ ấu của mình, và mượn “ánh mắt” từ người đó để xem xét thế giới hiện tại.

Tại thời điểm này, tầm nhìn của lão cũng bắt đầu lan rộng.

Lão nhìn thấy những người da đen và da trắng, những người sống và làm việc ở đây, và quỹ đạo của họ tuân theo một trình tự nhất định.

Mặc dù ở đây thường xuyên xảy ra trộm cắp, thậm chí còn xảy ra ẩu đả giữa các băng nhóm, an ninh không bằng nội thành nhưng dù vậy ở đây vẫn có trật tự.

Mọi người tập trung ở đây, tin vào một trật tự nào đó mà họ cần, và sau đó lại sắp xếp trật tự vào ô vuông bên trên rồi đi sắp xếp lại cuộc sống của mình.

Họ đang đi bộ, nhưng đồng thời họ cũng đang nhảy múa trên ô vuông.

Đối với kẻ trộm và nạn nhân của vụ trộm thì cũng như vậy, họ chỉ cần nhảy vào ô vuông ở nơi đáng lẽ họ phải ở lúc này.

“Yo, đôi giày của ngài tốn 3 tệ để sửa, đừng lo, với giá 3 tệ, tôi chắc chắn sẽ sửa chúng lại như mới. Nếu ngài thêm 2 tệ, tôi sẽ thêm một lớp da mới vào đế giày của ngài.”

Một giọng nói lọt vào tai Rasma, tạo cho Rasma một cảm giác hơi khác, và ánh mắt lão “di chuyển” tới ngay lập tức.

Lão nhìn thấy ở góc phố, một người đàn ông không có chân đang ngồi sau gian hàng, cò kè mặc cả với những khách hàng đến sửa giày.

“Ngài hỏi một chút xem, nói về kỹ năng sửa giày ở phố này, có người nào mà không biết Roth què ta?”

Rasma nằm trên giường phố điểm tâm, nhưng hình bóng của lão lại xuất hiện trước mặt Roth.

Chỉ là Roth không thể nhìn thấy lão, những người đi bộ đi qua cũng trực tiếp đi qua “Rasma” mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.

Màu trắng xám trên cơ thể Roth nhạt hơn nhiều so với những người khác, thậm chí còn có một chút sắc thái.

Mặc dù những màu sắc này đang dần nhạt đi, không bao lâu nữa chúng sẽ trở nên giống với những người bình thường xung quanh, nhưng Rasma vẫn vươn tay và chộp lấy “sắc thái” trên người Roth.

Giây tiếp theo, Roth thật tiếp tục thương lượng giá sửa chữa đôi giày, nhưng trước mặt “Rasma”, lão lại nhìn thấy Roth mặt xanh đang nói chuyện.



“Hẳn là hắn bị đầu độc chết mới đúng.”

“Ngài nói gì vậy?” Người phụ nữ vừa đan áo len vừa nghi ngờ hỏi.



“Được, được rồi, ngài yên tâm đi, ngày mai có thể tới lấy giày.”

Roth đã đàm phán một thỏa thuận.

Lúc này, hắn nhìn thấy vợ dìu mẹ mình đi tới, hắn hỏi ngay lập tức:

“Bác sĩ nói gì?”

Người vợ trả lời: “Bác sĩ nói chẳng qua là ăn đồ hư nên bị đau bụng và kê đơn thuốc trị tiêu chảy.”

Ngay lập tức, Roth nói với mẹ mình:

“Mẹ già rồi, dạ dày không tốt, lần sau không được ăn mấy món đó nữa.”

Mẹ già vặn lại: “Ta ăn nhiều một chút, hai đứa ăn ít một chút, thân thể của hai đứa mới là quý, ta vừa nói, không có chuyện gì lớn, đến phòng khám kê đơn thuốc lại mất một khoản tiền.”

“Này, không phải kiếm tiền vì cái này sao, anh ơi, anh đưa mẹ về nghỉ ngơi đi pha cốc trà sữa cho bà ấy đi.”

“Được rồi.”

“Rasma” nhìn xem vợ người này, thân thể cũng biến sắc, vươn tay nhẹ nhàng “rút ra”, liền nhìn thấy một khuôn mặt vốn đã hỏng mất.

Bà cụ cũng có màu sắc, bà tự tay kéo ra, ban đầu vốn là một bà cụ hiền lành giờ lộ ra bộ mặt gớm ghiếc, dầu lưỡi dài thè ra ngoài.



“Lẽ ra nó phải gục mặt xuống mà chết đi.”

“Được rồi?”

“Vốn là treo cổ mà chết.”

Người phụ nữ ngay lập tức nói: “Anh đang nói về gia đình ‘Xiso’ đã chết lần trước sao? Trời ơi, đó thực sự là một tin lớn. Đó là một gia đình tốt. Ông chủ thì uống thuốc độ, mẹ ông ấy thì thắt cổ tự tử, vợ thì ôm theo con gái nhảy lầu tự tử. Trong một đêm cả gia đình đều tự tử.”

Nhiều phóng viên đến đưa tin về vụ việc này, trên các báo rất giật gân, vì lý do này mà một cuộc biểu tình quy mô lớn đã nổ ra ở quận Đông.”



“Ba ba.”

Một bé gái dễ thương chạy đến bên cạnh Roth.

Roth lấy trong túi ra tờ 5 tệ mà hắn vừa nhận được từ vị khách trước đó và đưa cho Sarah.

“Ba, con không cần tiền. Con được Minna và anh Karen mời đi dã ngoại cùng.”

“Cầm lấy đi, mua kẹo cho đám Minna, không thể một xu cũng không có được, làm bạn với nhau cũng không được như vậy.”

“Được rồi, ba.”

Sarah nhận tiền, bước tới và hôn lên trán ba cô bé.

“Đi chơi đi, bởi vì đưa bà nội đi khám bệnh mà con đã bị trễ thời gian rồi, đừng lo lắng, bà nội không sao.”

“Được rồi, ba.”

“Rasma” phát hiện cô bé còn có sắc thái còn chưa phai hẳn, liền vươn tay nắm lấy, thứ lão nhìn thấy chính là một khuôn mặt biến dạng.

Sau đó, cô bé chạy đến chỗ một anh chàng đẹp trai và ân cần hét lên:

“Anh Karen.”

Roth đứng dậy và nói với anh:

“Tôi xin lỗi, vì việc của bà con bé, nên làm chậm trễ thời gian của mấy đứa rồi.”

“Sức khỏe của người cao tuổi là điều quan trọng nhất, cần phải tiến hành khám chữa ngay lập tức.”

“Cảm ơn cậu đã đưa Sarah đi chơi. Cậu biết đấy, mẹ con bé và tôi đều bận công việc kinh doanh và thường không có thời gian.”

“Không sao, bán hàng thì luôn có ngày ế hàng và ngày bán được nhiều. Rất tiếc, gần đây gia đình tôi lại ế hàng.”

“Yo, điều đó không tốt, vẫn là ngày đắt hàng tốt.”

Ánh mắt của “Rasma” rơi vào người thanh niên vừa nói.

Cậu ta rất đẹp trai, dù chỉ diện có màu “đen trắng”, vẫn có thể thấy vẻ ngoài của cậu ta rất tinh xảo, vẫn có thể tạo cho người nhìn cảm giác hợp nhau với những người xung quanh.

Chỉ là “Rasma” không quan tâm đến những thứ này.

Sau khi xác nhận rằng không có gì bất thường ở người thanh niên ngoại trừ vẻ ngoài điển trai của cậu ta, lão quay đi chỗ khác.

Buông tha cho người thanh niên “không có gì nổi bật” này.



Đồng thời, Rasma đang nằm trên giường trong cửa hàng bán điểm tâm, ngồi dậy và đồng thời nắm lấy con dao găm vào trong tay.

“Cô gái đó cũng ngã xuống chết.”

“Đúng vậy, không phải tôi vừa nói rằng gia đình họ đều chết hết sao, một người đàn ông, một người mẹ già và một người vợ với đứa con gái duy nhất của họ đã tự tử trong một đêm.

“Ôi, thật là một gia đình đáng thương.”

Trong khi lắng nghe những lời của người phụ nữ, Rasma nhìn vào con dao trên tay mình.

Nói:

“Vốn dĩ không nên là gia đình bọn họ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)