Đúng rồi, chính là chỗ này.
Lão cần một nơi như thế này, nơi lão có thể nhớ lại thời thơ ấu của mình, nơi lão có thể tìm thấy sự bình yên trong nội tâm của mình.
Lão bước đến cửa một cửa hàng điểm tâm. Ở phố Mine có rất nhiều quán điểm tâm, quán điểm tâm có cửa, mái hiên ngắn, cơ bản chỉ có một bàn, bán loại trứng gà và bánh ngọt rẻ nhất.
Một số quán điểm tâm, chỉ một đĩa thì không nỡ đặt nên họ đặt hai hoặc ba đĩa, nhìn bằng mắt thường là có thể thấy được họ đã để nấm mốc rồi.
Mặc dù chưa từng bán đi, nhưng thực sự chẳng muốn thay đổi, thay thế mấy cái trứng gà, bánh ngọt này. Mấy cái trứng gà, bánh ngọt này đang tận tâm làm diễn viên già bền bỉ nhất trong tủ.
Thành phố La Giai cấm ngành công nghiệp khiêu dâm, nói chính xác là toàn bộ Thụy Lam cấm ngành công nghiệp khiêu dâm.
Nhưng cấm là cấm theo luật, xét về bầu không khí xã hội, Thụy Lam, vốn luôn chịu ảnh hưởng của Wien, vẫn duy trì một mức độ cởi mở nhất định, hơn nữa, ngành này luôn có nhu cầu thị trường rất rõ ràng và không thể nhầm lẫn.
Do đó, một hình thức mới đã được hình thành ở Thụy Lam, chẳng hạn như... Một cửa hàng điểm tâm.
Nhỏ như những cửa hàng điểm tâm tồn tại dưới dạng xưởng nhỏ dày đặc ở phố Mine, và lớn như những cửa hàng lớn tinh tế và rực rỡ trong khu đô thị, những gì họ treo đều là “giấy phép ăn uống”.
Khách hàng đến cửa hàng để mua điểm tâm, và món điểm tâm mang đậm hương vị “ý nghĩa – yêu thương” và đậm đà “tinh thần nghệ nhân” nên giá của nó đắt hơn nhiều so với các loại điểm tâm bình thường.
Nhưng một người sẵn sàng bán và người kia sẵn sàng chịu mua, sau khi khách hàng mua món điểm tâm, với tư cách là nhân viên bán hàng, người bán sẽ làm quen với khách hàng. Họ trò chuyện thêm vài câu, cảm tình nhanh chóng ấm lên. Ngay lập tức xác nhận quan hệ bạn bè nam nữ, và sau đó không thể kìm được lòng mà trong lúc trò chuyện đã phát sinh một chút tình yêu.
Sau sự việc, mối quan hệ nhanh chóng đổ vỡ, họ lại chia tay.
Nhưng tình yêu rất khó để cắt đứt triệt để, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng đó mới thật sự là thái độ thật lòng, cho nên lần sau khi người yêu cũ của họ xuất hiện lại trước cửa cửa hàng của, chỉ cần mua một đơn điểm tâm khác khác, mối quan hệ của họ lập tức có thể tro tàn lại cháy.
Một trong những thi nhân vĩ đại nhất trong lịch sử của La Giai, Dalot, đã từng viết trong một bài thơ mà ông viết ở tuổi trung niên:
“Tuổi thanh xuân của tôi từ lâu đã được cất giữ trong quán điểm tâm ở trong phố. Tôi biết rất rõ rằng dù có già đi nữa, tôi vẫn có thể đến đây lần nữa và cảm nhận lại dư vị tuổi trẻ đã mất kia.”
Rasma đi đến trước cửa một quán ăn vặt nhỏ, đĩa bánh gà trên quầy vẫn còn mới nguyên.
Một vị phu nhân đang ngồi đan áo len trên băng ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Rasma đang đứng ở cửa.
Bà đặt kim chỉ xuống, đứng dậy, mở áo khoác và để lộ thân hình của mình ra.
Rasma liếc nhìn nó, mỉm cười và lấy ra tờ 100 tệ ra và đặt lên quầy.
Người phụ nữ khẽ cau mày: “Bao ban ngày?”
Rasma thở dài, cảm khái nói: “Đắt như vậy sao?”
Phu nhân khẽ nhíu mày: “Ngài hiểu lầm rồi, không cần nhiều như vậy, buổi tối tôi còn phải về nhà phụ dạy bọn nhỏ làm bài.”
“Buổi chiều này đi.”
“Được rồi, vào đi, nhưng ngài rút lại một ít đi, kể cả tiền boa cũng quá nhiều.”
“Không cần.”
Rasma lấy đĩa trứng gà bánh ngọt trong tủ ra, trong đó có đúng năm cái trứng gà, bánh ngọt, lão cắn một miếng rồi bước vào.
Người phụ nữ khéo léo kéo tấm cửa của quán xuống.
Bên trong tối om, người phụ nữ bật đèn lên, rất sáng.
Có chút đơn sơ, một cái giường, một cái sô pha cũ nát, một cái cầu xí không có vòi phun nước.
Rasma nằm xuống giường, người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh lão, đưa tay xoa bóp chân cho lão, hỏi:
“Ngài uống rượu sao?”
Rasma lắc đầu.
Người phụ nữ yên tâm.
Nhưng khi người phụ nữ chuẩn bị hành động tiếp theo thì choáng váng, bà thấy người đàn ông trước mặt mình đang kề dao vào trước mặt bà, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Người đàn ông duỗi ngón tay ra và gõ một cái vào con dao, con dao bắt đầu lắc lư qua lại ở đầu sợi dây cườm.
Người phụ nữ ngạc nhiên nói: “Ngài là nhà ảo thuật sao?”
Rasma gật đầu, rồi chỉ sang một bên:
“Tôi nằm một lát, cô đứng dậy đi, không cần làm gì, hết giờ tôi sẽ đi.”
“Có thể như vậy sao?” Người phụ nữ nghi ngờ hỏi.
“Ừm.”
Người phụ nữ nhận được câu trả lời khẳng định đứng dậy, lấy lại kim chỉ, đứng đó, dựa vào tường, tiếp tục đan áo len.
Bà đã từng chứng kiến nhiều khách hàng có những sở thích kỳ lạ, đây không phải là điều kỳ lạ nhất.
Rasma đang nằm trên giường nhìn con dao găm đang vung vẩy trước mặt, trong lòng đang cố gắng để nội tâm mình quay lại trật tự để giảm bớt những dao động tình cảm không đáng có do người đó gây ra sau khi lão đến với La Giai.
Nó giống như việc cắt tỉa một bộ râu, lão đã quen với việc chải chuốt và tinh xảo này.
Con dao này là công cụ cạo râu trong tim lão.
Những ánh sáng màu trước mặt Rasma bắt đầu chuyển thành màu đen và trắng.
Trong khi quan sát lưỡi dao chuyển động.
Bên tai, lão nghe thấy tiếng “két... Két...” rung chuyển nhịp nhàng của chiếc giường bên cạnh, lão nghe thấy tiếng thở dốc, lão nghe thấy những câu nói thật hoặc những câu giả dối, và những lời khen ngợi giả dối.
Đầu mũi lão ngửi thấy rất nhiều mùi hương, mùi thuốc mỡ, bụi bẩn, chất khử trùng, lạnh như băng, mặn và ẩm ướt...
Thời gian dần trôi qua, các giác quan của lão bắt đầu chú ý bên ngoài.
Lão nghe tiếng rao hàng rong trên phố, nghe vài người đàn ông tụ tập bàn tán xem vóc dáng vợ của ai, và nghe một vài phụ nữ tụ tập tán gẫu về chiều dài của người đàn ông.
Lão nghe thấy giọng nói của những người bán đồ cổ trong chợ bán đồ cũ đồ cổ, thậm chí là đánh giá nội tâm của họ về khách hàng trước mặt họ.
Ơ, là một người trong nghề.